Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

Homesick?

I've been away from home for like, almost 3 weeks. And I haven't missed home a bit. I don't know why. The only thing that concerns me is Mom & Dad. Once a week I call them and talk to them for a while about how they are doing. They call me more often (ha.ha. that's why they are Mom & Dad).

Life is like an endless journey. If you reach the end, the happiness, the wealth, the success, it ain't gonna be any fun. Every stage of life contains such things that you'd have completed. I always worry if in any case I'd have missed any chance of living life to the fullest. My friends occasionally joke me around of not having a boyfriend, enjoying life & being selfish about my own happiness. And they also advise me to be able to become looser... you know, like you don't need to be in a serious relationship, but in a flirting-flinging state. What matters me is that in the culture I live in, ppl don't do those things. One only falls in love, and accepts a relationship if she thinks she could go to the end of life with that person - it means staying committed.

I am a person like that, staying committed and taking a relationship seriously. However, I think I'm changing. Maybe it is because I have reached the age of 24... Before I never thought that I'll date a Western man, and one that is younger than me... But I am gonna now. One is Western (who comes from a totally different culture), and YOUNGER. I normally prefer guys who are mature, serious & honest. This guy is so much different from what I imagine my boyfriend should be. But who cares & who knows. Just go with the flow. Enjoy life & have fun, will I?

Being away from home again, and this time how long it's gonna be I don't know yet. Everyday I need to do things that I've never done while at home. I cook 2 meals a day, eat 3 meals & snacks in between =). I read like a snail. A few pages daily. Take 1 pill. Drink a glass of wine (OMG, here's the wine is so so good & CHEAP). Walk 2-5 miles every single day, going to school (20 min walk from home), going shopping, running some errands etc. Walk. Walk & Walk again (at home I NEVER walk). Start to find a part-time job & apply for some full time job next year. Make friends. And start to get loose a little bit, don't think too much but start doing everything I WANT, like spending 30' min this morning sitting beside the window daydreaming about.... :"> Yesterday I also bought some flowers, bringing them home & feeling happy. The sky was dull and gloomy, everybody was wearing really boring colors, grey, black, beige,  you name it. I didn't know why I suddenly felt very happy.

I do understand one thing that Im starting to slow down my life, living it more slowly & simply and start enjoying every minute of it.

5 nhận xét:

  1. Oh, you felt happy because you explore new things that you never experienced before, right?

    Trả lờiXóa
  2. Đây là lần thứ hai tôi lạc vào đây. Tác giả thích viết tiếng Anh hơn. Hình như đi du học người ta bỏ (quên) lại nhiều thứ ở quê nhà.


    Này cô gái mơ mộng, sách vở, thích tài chính, cô viết tiếng Anh rất khá nhưng vẫn còn vết của tiếng Việt. Cô có thể nói vài bí quyết luyện viết tiếng Anh cho bàn dân thiên hạ biết không. À này, cô viết bài viết trên trong bao nhiêu lâu vậy..

    Ký tên:
    Trầm Tư

    Trả lờiXóa
  3. Chắc cả 2 lần bạn đều thấy tôi qua blog của bác sĩ Hồ Hải!?
    Bác Hải có yêu cầu 1 là viết tiếng Việt có dấu đầy đủ, 2 là viết bằng thứ ngôn ngữ mà mình có thể viết. Không phải vì tôi thích dùng tiếng Anh hơn (nhất là trong một blog thuần Việt như của bác Hải), mà vì máy đó tôi đi mượn không có Vietkey nên vì tôn trọng bác Hải nên tôi đã viết bằng tiếng Anh.

    Trả lờiXóa
  4. Năm nay tôi 29 tuổi nên gọi tác giả blog là em thì thích hợp hơn. Xin có vài lời:

    1. Tôi tới blog này khi đang đọc một bài cũ về sách kinh tế trên blog http://kinhtetaichinh.blogspot.com/ của ông Lê Hồng Giang.
    2. Ông Hồ Hải có nhiều ý kiến độc đáo nhưng không phải điều gì ông ấy viết cũng là chân lý. Vậy mà có nhiều người lại đi trích dẫn lời ông ta mà không chịu phê phán. Nếu thích viết tiếng Anh vì muốn thực hành, thử nghiệm, vì cảm thấy dùng tiếng Anh thành thạo hay cảm thấy tiếng Anh diễn đạt khác tiếng Việt thì em cứ viết, cứ nói rõ lý do chứ đâu cần đưa ông Hồ Hải ra.
    3. Cái lý do em đưa ra, không viết được tiếng Việt có dấu là do máy không có phần mềm gõ tiếng Việt như Vietkey hay Unikey là không hợp lý. Chỉ cần gõ cụm từ "go tieng viet" không cần có dấu vào Google là ra một loạt địa chỉ các trang web giúp gõ tiếng Việt có dấu online từ mọi nơi và mọi máy PC hay Mac (miễn là có trình duyệt nối mạng). Ví dụ như địa chỉ này: http://www.angeltech.us/viet-anywhere/. Em chỉ cần nội dung tiếng Việt ở đó nồi copy nội dung vào Blogger là xong. Em không cần lo về sự bảo mật vì em để mở blog cho nhiều người đọc mà. Gõ tiếng Việt hay không trước hết là ý thức sau là sự hiểu biết, tìm tòi. Đừng lấy sự lười biếng, ngu dốt để biện minh cho hành động.
    4. Từ những gì em trả lời, tôi đã tìm kiếm trên Google về các bộ gõ tiếng Việt và các phông chữ Unicode trên trang web. Trang web này dẫn tới trang web khác, rồi trang khác lại dẫn tới trang khác... Tôi đã tìm và biết thêm được nhiều thông tin bổ ích về bộ gõ tiếng Việt, font Unicode và giải quyết được một thắc mắc đã lâu về gõ tiếng Việt với font chữ Candara. Thật tình cờ mà cũng thật bất ngờ. Tôi nên cảm ơn câu trả lời thiếu hiểu biết của em.
    5. Dù sao, công bằng mà nói, em viết tiếng Anh rất khá. Nếu có thời gian hãy viết bài về quá trình học và thực hành viết tiếng Anh của em. Hy vọng ta sẽ có dịp trao đổi thêm và biết đâu tôi lại có dịp tìm thêm những thông tin thú vị...

    Trả lờiXóa
  5. Có một điều rất thú vị ở bạn. Đó là bạn dường như có tất cả thời gian trên thế giới này, điều mà tôi không có và không dám xa xỉ sài... Và hôm nay tôi cũng thật dỗi hơi ngồi comment cho bạn. Anw, cảm ơn vì đã ghé blog.

    Trả lờiXóa