Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Mặt trời nhỏ

Tôi nhớ những năm cấp ba, chúng tôi vẫn thường in đĩa, tức là chọn những bài hát yêu thích nhất rồi nhờ copy vào một cái đĩa CD. Nhớ lại thấy hồi đó công nghệ thấp thật ^^ nhưng mà vui. Mỗi lần tìm được 1 list các bài thật hay như Truly Madly Deeply, hay I Will Always Love You etc... là nghe đi nghe lại không biết chán.



I know that it might sound more than
a little crazy but I believe

I knew I loved you before I met you
I think I dreamed you into life
I knew I loved you before I met you
I have been waiting all my life

There's just no rhyme or reason
only this sense of completion
and in your eyes
I see the missing pieces
I'm searching for
...

Hôm nay vô tình ngồi đọc lại nhật kí ngày xưa... vô tình nhớ lại bài hát này.

Một bài hát hay luôn mang lại cho tôi những cảm xúc khó quên. Mỗi lần nghe lại là một lần cảm xúc của lần đầu tiên ùa về...Chúng như những vầng mặt trời nhỏ, khi tâm trạng của tôi bị chệch hướng, chỉ nghe giai điệu quen thuộc đó cất lên là tôi lại có thể trở về với những năm cấp ba vô lo vô nghĩ.

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

Blue.

I dont know whether it is because of the weather or it is just me...

Going around the room trying to find something that inspires me.

So here they are... the messages...



Sometimes life is not as easy as we expect it'd be, however, we still need to carry on what we are doing to be able to fulfill our passions.

Now I do want to cook something sweet and creamy, like a mango mousse. But too bad there's no heavy cream left... and my mood is too low to go to the supermarket and just buying a carton of heavy cream. (Who knows that maybe after coming back with dozens of shopping bags, my mood will be high again?) Anw my safe choice now is sitting in front of the computer, and brainstorming what I should do next.. A bar of chocolate sounds good huh?

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2011

Chỉ viết blog được mà không đọc blogs của mọi người được

Mấy hôm rồi thử vào trang của chính tớ mà không tài nào vào nổi, hậm hực bức bối thậm tệ. Mấy cái blogs khác mà tớ bookmark lại để đọc khi có bài mới cũng không vào được nốt. Search Google thì ra cái link này. Và giờ đã hiểu tại sao... Nhà tớ dùng VNPT!!!

Ngay kể cả khi vào google search cái bài muốn đọc rồi click vào cache cũng không được. Nhớ mấy hôm trước vào Google cũng khá chậm. Có phải VNPT giờ cũng có ý định chặn luôn Google cho giống Trung Quốc?

Tại sao chớ? Phàm là con người thì phải có quyền. Trang nào vào không bị lộ bí mật quốc giá, bán nước, hại dân thì phải để cho tui có quyền vào chớ. Haiz...

Mới đọc được bài này về việc liệu có khả năng chiến tranh Việt - Trung nổ ra hay không. Đọc kiểu bán tín bán nghi vì tình hình căng thẳng giữa Trung Việt tưởng đã lắng xuống nhưng hóa ra... tràn ngập các báo mạng lại là tin về tàu sân bay của Mỹ lẫn Trung Quốc (mới đây báo vnexpress còn đăng một loạt ảnh tập dượt trên tàu sân bay của Mỹ ở Hongkong - gần Trung Quốc lắm rồi). Và khi vào vietnamnet là một loạt các bài về biển Đông.

Thật nực cười. Lịch sử lặp lại ư? Năm 1972 khi Richard Nixon là một trong những tổng thống cấp tiến của Mỹ bay đến Bắc Kinh để định nhờ TQ giúp đỡ trong việc kết thúc chiến tranh ở Việt Nam, đổi lại TQ sẽ được Mỹ giúp khi công nhận Đài Loan là của TQ. Mục đích lúc đó của Mỹ cũng là để giảm bớt ảnh hưởng của Liên Xô (tuy đã suy yếu rồi) ở châu Á và làm cho việc kết thúc chiến tranh nhẹ nhàng, đỡ xấu hổ hơn T__T. Vậy là Trung - Mỹ bình thường hóa quan hệ. Năm 1979 Việt Nam khi đó quá ngạo mạn sau khi được thế giới biết đến là đã chiến thắng Mỹ - cường quốc lớn nhất thế giới bấy giờ, bỏ lỡ cơ hội bình thường hóa quan hệ với Mỹ và đem quân sang Cambodia mà không thèm hỏi ý kiến "anh cả" TQ lẫn Mỹ. Thấy vậy Trung Quốc cậy có Mỹ đứng sau lưng quyết định dạy VN 1 bài học. Giờ đây TQ lại định dạy VN một bài học thứ hai. Nhưng cục diện lần này đã thay đổi.

Giờ đây Mỹ đến châu Á nói chung hay Đông Nam Á nói riêng là để đạt thế cân bằng với TQ chứ không phải với LX nữa. Việc TQ được như ngày nay là nhờ các đồng chí lãnh đạo sáng suốt, có tầm nhìn xa đặc biệt Đặng Tiểu Bình - là người đã sang Singapore vào năm 1978 để học hỏi mô hình phát triển của Lý Quang Diệu rồi về copy cho Thượng Hải (nếu đến TH rồi bạn sẽ thấy TH không phải TQ). Thế giới bây giờ đã là đa cực chứ không phải đơn cực như những năm 80 thế kỉ trước (khi Liên Xô suy yếu).

Khi Richard Nixon đến Bắc Kinh năm 1972 ông đã viết nháp ra giấy xem ông cần gì từ TQ và TQ cần gì từ ông. Có lẽ Việt Nam cũng nên nghĩ đến việc này khi cả ta và Mỹ đều muốn có một thế cân bằng với TQ. Và cần phải làm nhanh làm sớm chứ không lúc TQ nó mạnh hơn Mỹ (nó đã đông dân hơn rồi) thì...

Việt Nam muốn:
1. Tăng trưởng kinh tế
2. Giữ hòa bình để phát triển kinh tế, đặc biệt là với một TQ hung hăng
3. Để vấn đề biển Đông mang tính quốc tế

Mỹ muốn:
1. Khôi phục lại nền kinh tế đang đứng trước nguy cơ cuộc khủng hoảng kép (TQ có ảnh hưởng lớn đến điều này)
2. Giữ thế cân bằng về ảnh hưởng ở châu Á với TQ.

TQ muốn:
1. Biển Đông
2. Tăng ảnh hưởng ở châu Á để giảm bớt sức mạnh của Mỹ ở châu Á (tiếp tục giúp đỡ những nước bị Mỹ cấm vận như Myanmar, North Korea)
3. Tăng trưởng kinh tế
4. Ổn định nội bộ (Tây Tạng + Tân Cương + Nội Mông)

Như vậy phải thấy là giờ đây Mỹ tìm đến châu Á không phải là tìm đến TQ mà đến VN như là đối tác, nói cách khác lần này ta làm chủ cuộc chơi. Nhưng chỉ sợ do thiếu kinh nghiệm nên VN sẽ lại lúng túng trước "anh cả" TQ và Mỹ. Chính sách NG của VN từ xưa tới nay thiếu nhất quán, không kiên quyết vì quá linh hoạt (có phải sau bài học không bình thường hóa QH với Mỹ năm 1978 mà ta trở nên như thế?) Về vấn đề biển Đông tuy ta luôn tỏ ra muốn quốc tế hóa và để quốc tế định đoạt, nhưng tại sao khi dân đi biểu tình thì lại cấm và không đưa tin?

Nếu chiến tranh có xảy ra (ví dụ thôi nhớ)... Liệu Mỹ sẽ giúp ta đến mức độ nào? Một TQ suy yếu do chiến tranh, nhu cầu nội địa giảm sút cũng là điều mà Mỹ không mong muốn.

Nói ngoài lề một chút là các bạn TQ khá yêu nước và chỉ toàn xài đồ các bạn ý làm ra. TQ giờ chuyển qua phát triển kinh tế nhờ nhu cầu nội địa chớ không phải xuất khẩu như trước đây. Điều này vừa giúp TQ đạt được mục tiêu tăng trưởng kinh tế vừa giảm được ảnh hưởng của Mỹ ở trong nước. Việt Nam có lẽ cũng nên học bài học này, việc đầu tiên là bài trừ hàng Tàu, và chỉ xài hàng nội. Nhưng để nói đến vấn đề này thì lại thật nhạy cảm vì giờ đi buôn hàng TQ về bán thì sẽ được nhiều lợi nhuận hơn là lập cơ sở sản xuất rồi bán (người VN thích ăn ngay ^^). Mà nói chuyện ngoại giao đao to búa lớn làm chi, chỉ cần một môi trường tốt & thuận lợi để giúp các doanh nghiệp vừa và nhỏ phát triển thôi là đã giúp đẩy lùi TQ rồi: hệ thống cơ sở hạ tầng tốt, hệ thống giáo dục được cải cách, lãi suất - tỉ giá ổn định. That's all we need, but I know it's a long way to go.

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

Memories through pictures

BURMA:



U Bein Bridge is located in Amarapura, an acient city in Mandalay, Burma. U in Burmese means Mr. in English. Mr. Bein was a wealthy man who built the bridge to link his village to the other side. The bridge is about 1km long, and made by teak wood. When the sunset comes, it was really beautiful. My camera just couldn't capture all the beauty...


You can easily realize that all the men were wearing longyi (something like sarong) - Burma's traditional costume while riding the bikes.


 When the sunset came...




Inwa is an another ancient island city near Mandalay (Burma). In order to reach there, we took a blue taxi and then a boat. Once you get to the city, there are many horse carts available waiting for you, you can hire one to get around the main sites easily. It is not practical to walk and riding the horse cart is a nice experience.


LAOS:


Luang Prabang was the previous royal capital of Laos. The town is small and lovely. This picture was captured in a small lane which cut the Sisavangvong Rd. and another one. In this lane we could find all kind of tasty food and drinks... we met some friendly Korean and Japanese backpackers here. Later we joined each other drinking and chit-chatting. It was really fun.

INDIA:


Taj Mahal is one of the most beautiful World Wonders (I believe). One trip to India couldn't be complete without the trip to Agra to see the Taj Mahal. It is the symbol of love and beauty. Being to this place, visiting the wonder, and seeing how the Indians visit it is quite a precious experience.


In India, you can see any kind of colors.

....

Taking pictures with India kids in Jaisalmer. On the way to the Gobi desert, we stopped by a traditional Indian village. The kids over there came out greeting us and demanding chocolate, unfortunately we didn't bring any. When we took out our camera they wanted us to take their pictures. They are really cute little kids playing around with self-made toys, I saw something like a car toy made from carton paper.

...