Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Hà Nội

Bất giác những ngày này tôi có cảm giác muốn về Hà Nội... Hà Nội là nơi mẹ đang sống, dạo nay mẹ đã già hơn, tóc đã bạc hơn nhiều và sức khoẻ cũng yếu dần đi. Mẹ cứ thường bảo tôi, khi nào công việc tạm ổn mẹ sẽ sang đây ở với tôi hẳn nửa năm như một câu động viên dù tôi và mẹ đều hiểu rõ chẳng biết khi nào công việc của mẹ sẽ ổn đây. Khi mẹ sang tôi vẫn sẽ phải đi làm suốt ngày và chỉ quay trở về nhà vào buổi tối khi đèn đã lên lúc 10h, mẹ ở nhà cả ngày một mình hẳn sẽ cô đơn lắm, nên dù muốn gần mẹ tôi cũng không hẳn muốn mẹ sang đây. Đôi khi trong cuộc điện thoại gọi vội mẹ có trêu là sớm có cháu cho mẹ sang chăm, không phải lo thuê người giúp việc ở nơi đắt đỏ như Tokyo này. Nhưng... nếu mẹ biết rằng chúng tôi rất bận, và còn nhiều dự định không tên cả 2 muốn làm trước khi có thêm thành viên mới trong gia đình.

Và thế là cơ hội duy nhất để gặp mẹ chỉ có thể thực hiện khi tôi về lại Hà Nội. Xin nghỉ phép khó khăn nên chắc cũng chỉ về được 2 ngày cuối tuần. Bỗng bất giác nhận ra, giờ sắp 30 tuổi rồi, không còn được tự do tung tăng bay nhảy như những ngày còn 20... Dù đã học được bài học về vô thường vô ngã nhưng tại sao một cảm giác hụt hẫng vẫn đến khi tôi sắp bước sang một ngưỡng tuổi mới. Khi nói chuyện với anh, anh còn trêu tôi sau này tôi lúc nào cũng sẽ già trước anh, 30 tuổi trước anh, 40 tuổi rồi 50 và 60... ôi... Khi những con số đó hiện lên trong đầu tôi, bất giác tôi nhận ra tôi không nhìn thấy mình sẽ sống những năm tháng đó ở Hà Nội. Hà Nội như một miền kí ức xa xôi, như một miếng ghép đã lùi vào dĩ vãng.

Hà Nội của tôi, của những năm tháng tuổi thơ giờ này đã khác lắm rồi nhỉ. Và tôi giờ cũng đã đổi thay rồi... Chỉ có mẹ là vẫn vậy...


Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

Những ngày nghỉ còn sót lại...

Không biết blog có ai đọc không, nhưng dăm bữa nửa tháng tôi lại ghé thăm và muốn viết vài dòng, như một cái góc nhỏ để trút bầu tâm sự vậy.

Thật ra thì "tâm sự" dạo nay cũng toàn chuyện vui, kể ra thì dông dài. Nếu 3-4 năm trước có ai hỏi tôi là "Sau này sẽ sống ở đâu?" Có lẽ chắc chắn tôi sẽ nói "Việt Nam!" kể từ khi sinh ra đến lúc đi làm đi học rồi đi du học lúc nào tôi cũng muốn được ở Việt Nam, chính xác là Hà Nội. Hình ảnh Hà Nội của tuổi thơ thật êm đềm đến kì lạ, phố Lò Đúc với những hàng cây to cao vút, với phở Thìn bò tái lăn ăn mãi không chán, với hàng bánh giày giò ngày nào cũng làm một chiếc, với tiệm bách hoá đối diện nhà Hộ sinh có bán con búp bê lần nào đi qua tôi cũng nhìn ao ước, với cây đa trước cổng nhà hộ sinh lúc nào cũng mang vẻ bí ẩn thách thức sự tò mò con trẻ, và ngay đó là cửa hàng sách nho nhỏ bán toàn Doraemon, Thuỷ thủ mặt trăng, Cô bé Maruko.... mỗi lần đc mẹ dắt đi mua truyện là vui lắm lắm. Ấy thế mà đúng là cuộc đời không như là mơ, có những ngã rẽ bất ngờ và không phải bất kì ai cũng có thể biết đích xác được tại sao nó lại xảy đến. Và giờ này tôi đang ngồi viết những dòng chữ này ở Tokyo - nơi tôi mới đến vài tháng trước và đã cảm thấy gắn bó với nơi này lắm rồi. Đã sống ở khá nhiều nơi từ Singapore, London, Birmingham, Hà Nội và Sài Gòn, giờ đây Tokyo là thành phố thứ 6 tôi sống. Chưa kể những nơi tôi đã đi qua chắc cũng gần 40 thành phố, thì Tokyo là nơi tôi yêu thương nhất. Tại sao lại yêu? Cảnh quan thì có lẽ nơi nào cũng như nhau, Hà Nội hay London cũng có những góc đẹp xen kẽ những góc luộm thuộm, hôi mùi rác. Tokyo ư? So far thì chỗ nào cũng sạch :)) tất nhiên là chắc sẽ có những góc nhỏ xấu xí bẩn thỉu mà tôi chưa có dịp ghé thăm. Sài Gòn hay Singapore cũng đều có những quán xá thật đẹp, lên ảnh check in cứ gọi là... Tokyo cũng thế ấy. Nhưng có những thứ Tokyo có mà có lẽ những nơi tôi đã sống qua không có, ví dụ như một bác hàng xóm cứ dăm bữa nửa tháng lại mời sang nhà ăn món Nhật, nói chuyện về văn hoá Nhật và Việt Nam. Tết bác biếu một đống quà, gửi thiệp chúc Tết. Bác hàng xóm và chị con gái còn thu lại chương trình phát về VN trên tivi để chiếu lúc tôi sang chơi, còn nỗ lực học những câu chào hỏi để nói với mình... Là bác chủ nhà lúc nào cũng tốt bụng hết sức, cứ lo sống xa gia đình thiếu thốn nên có gì cũng mua tặng. Là sếp lúc làm việc thì nghiêm túc đứng đắn hết mức nhưng luôn tận tình chỉ bảo những chỗ thiếu sót, mùa đông sợ mình không chịu được lạnh mua cho một bịch kairo bảo xài thử xem có ấm không. Khi nào đi làm về sếp cũng với theo nói "Kiwotsuketene!" như sợ mình đi lạc, sợ mình bị cảm lạnh vậy. Là những đồng nghiệp ở công ty, là những senpai luôn tận tình chỉ dạy cho mình, làm sai gì cũng bảo "mới bắt đầu mà không sao đâu, daijoubu, daijoubu..." Là bố mẹ của anh bạn thân cùng phòng của tôi, lúc nào gặp cũng hỏi han thân tình, cũng đãi hết món ngon này đến món ngon khác, lúc nào cũng làm tôi cảm động đến phát khóc. Tại sao khác văn hoá, khác ngôn ngữ mà họ lại có thể lay động trái tim tôi đến dữ dội vậy? Có lẽ nhờ tính cách tốt bụng này của người Nhật mà tất cả những ai sống bên cạnh tôi cũng trở nên hiền hoà và tốt bụng hơn (tất nhiên không vơ đũa cả nắm).

Năm 2016 cũng là năm tôi bắt đầu biết đến và tu thiền Vipassana, thật ra là từ anh bạn thân mà tôi biết đến thiền Vipassana. Không biết có phải nhờ Vipassana không mà giờ đây tôi cảm thấy tâm mình lúc nào cũng nhẹ nhõm, thanh thản và hạnh phúc luôn ở trong tôi, từng giây từng phút.

Dù cuộc sống còn nhiều bộn bề lo toan, Tokyo không phải là nơi đắt đỏ nhất nhưng cũng là nơi khá đắt đỏ. Sống ở đây phải chăm chỉ đi làm thì mới có tiền sinh hoạt, và dự định trong tương lai mới thực hiện được. Tôi cũng sắp bước sang 30 tuổi nên có những thứ cũng "đến tuổi" phải lên kế hoạch rồi. Không biết tương lai như thế nào nhưng thực sự là tôi thấy mình hạnh phúc với cuộc sống đầy ý nghĩa lúc này.