Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Hà Nội

Bất giác những ngày này tôi có cảm giác muốn về Hà Nội... Hà Nội là nơi mẹ đang sống, dạo nay mẹ đã già hơn, tóc đã bạc hơn nhiều và sức khoẻ cũng yếu dần đi. Mẹ cứ thường bảo tôi, khi nào công việc tạm ổn mẹ sẽ sang đây ở với tôi hẳn nửa năm như một câu động viên dù tôi và mẹ đều hiểu rõ chẳng biết khi nào công việc của mẹ sẽ ổn đây. Khi mẹ sang tôi vẫn sẽ phải đi làm suốt ngày và chỉ quay trở về nhà vào buổi tối khi đèn đã lên lúc 10h, mẹ ở nhà cả ngày một mình hẳn sẽ cô đơn lắm, nên dù muốn gần mẹ tôi cũng không hẳn muốn mẹ sang đây. Đôi khi trong cuộc điện thoại gọi vội mẹ có trêu là sớm có cháu cho mẹ sang chăm, không phải lo thuê người giúp việc ở nơi đắt đỏ như Tokyo này. Nhưng... nếu mẹ biết rằng chúng tôi rất bận, và còn nhiều dự định không tên cả 2 muốn làm trước khi có thêm thành viên mới trong gia đình.

Và thế là cơ hội duy nhất để gặp mẹ chỉ có thể thực hiện khi tôi về lại Hà Nội. Xin nghỉ phép khó khăn nên chắc cũng chỉ về được 2 ngày cuối tuần. Bỗng bất giác nhận ra, giờ sắp 30 tuổi rồi, không còn được tự do tung tăng bay nhảy như những ngày còn 20... Dù đã học được bài học về vô thường vô ngã nhưng tại sao một cảm giác hụt hẫng vẫn đến khi tôi sắp bước sang một ngưỡng tuổi mới. Khi nói chuyện với anh, anh còn trêu tôi sau này tôi lúc nào cũng sẽ già trước anh, 30 tuổi trước anh, 40 tuổi rồi 50 và 60... ôi... Khi những con số đó hiện lên trong đầu tôi, bất giác tôi nhận ra tôi không nhìn thấy mình sẽ sống những năm tháng đó ở Hà Nội. Hà Nội như một miền kí ức xa xôi, như một miếng ghép đã lùi vào dĩ vãng.

Hà Nội của tôi, của những năm tháng tuổi thơ giờ này đã khác lắm rồi nhỉ. Và tôi giờ cũng đã đổi thay rồi... Chỉ có mẹ là vẫn vậy...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét