Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2016

Tokyo

I've started a new life in Tokyo a few weeks ago. So far I am so happy living here.
Every single one I met in Tokyo is kind, considerate and humble - which I appreciate very much.
Every day is a happy day.

:)

Today we went to a sake brewery, tried different types of sake and even umeshuu. So tasty!
I ate sashimi - my favourite food almost every day. I have new friends and will start a new job soon (beginning next month).

I'm trying to improve my Japanese anyway. My Japanese is just enough getting around without getting lost. My boss said that it should become proficient enough to talk to Japanese customers (in the future).

It's surprising that Tokyo is such a strange city to me but now I'm feeling more and more attached to this city after just a few weeks. I hope that I will be able to enjoy this life for a few years more.

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

Tokyo Im coming

Finally that day has come, Im coming to Tokyo - a place I will call home for the next few years.

My feeling is torn between excitement and disquietude. Tokyo appears in my mind as a city from a fairy tale where moderns meet traditions, it's just like my own self which is also an explicit example of opposite fragments.

He assured me everything will be alright - which Im in great doubt.

He will be working full time and the schedule may be even tighter than now, I will be like a lone bird wandering by myself in the chaos of 'konnichiwa'.

I will read all my books under a sakura tree and dream about the dream I used to dream.

But deep down Im feeling happy.

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

Nhật kí của một kẻ mê sách

Lâu lắm rồi mới có cảm giác thức đêm đọc sách, cuối tuần nằm nhà ngốn hết 2-3 cuốn sách, sách nào nhìn cũng muốn đọc và ôm ấp vào lòng :)))
Ôi thích cái cảm giác này lắm lắm.

Nếu chỉ sống đến 75 tuổi, và mỗi tháng đọc 1 quyển thì từ giờ đến lúc chết chỉ đc đọc thêm 540 quyển
Nếu mỗi tuần đọc 1 quyển thì là 2340 cuốn (hình như thế, nhẩm miệng nên không chắc)

Nhưng mình muốn từ giờ đến lúc ngỏm đọc đc tầm 4000-5000 cuốn hoặc thậm chí 10,000 cơ :))))
Thế nên phải cố gắng mỗi tuần đọc 2-3 cuốn liền.

Tuần này tớ đọc đc 2 cuốn:
- The Girl on the Train
- Big Magic
và - Effortless Reading
đọc dở cuốn
- Daring Greatly
- Elon Musk
- The Road to Character
- Smarter Faster Better

Ôiiiiiiiiii! Năm nay 2016 tớ sẽ đọc 156 cuốn sách ư (mỗi tuần 3 cuốn * 52 tuần)
Không dám mơ :3 nhưng mà dám cố gắng!!!


Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2016

Tự do

Khi bạn 5 tuổi, hẳn bạn là một đứa trẻ tự do, thích ăn thì ăn, thích chơi thì chơi, thích ngủ cũng tha hồ ngủ.
Hẳn thế nên khi lên 6 tuổi bị mẹ bắt đi học tôi đã lăn đùng ra khóc giữa sân và nằng nặc không đi học.
(Và tất nhiên tôi bị mẹ đánh cho một trận, và sau đó cũng phải đi học như mọi đứa trẻ 6 tuổi khác)
Khi 10 tuổi, tự do bị mất đi 1 ít, lúc này có bài tập về nhà để làm, có việc nhà để giúp...
Khi 15 tuổi, tự do lại bị mất đi thêm 1 ít, kì thi tốt nghiệp cấp 2, thi vào Ams, thi học sinh giỏi vân vân mây mây trong khi vẫn là đứa chơi cùng với mấy đứa nghịch nhất lớp, lịch đi chơi thì nhiều mà lịch đi học thì toàn bùng =))
Khi 18 tuổi, có người yêu đồng nghĩa với tự do lại giảm đi nhiều bậc, tất nhiên người yêu cũ không phải là 1 tên macho nhưng vì tình yêu với anh tôi vẫn giữ giới hạn với các mối quan hệ khác giới của mình. Vâng 1 cô gái 18 tuổi trông cũng tàm tạm chỉ-đc-mỗi-cái-là-có-thể-nói-chuyện-cùng-bất-kì-ai thì dù có người yêu hay không, bạn vẫn sẽ có những cái đuôi dễ thương bám theo.
Khi 23 tuổi, tự do lại vơi đi một nửa bởi bạn phải đưa ra quyết định lựa chọn nghề nghiệp cho bản thân mình CẢ ĐỜI. Bạn không thể chọn một cái nghề mà thực sự yêu thích nhưng nó chẳng mang lại cho bạn mấy đồng thu nhập, ví dụ đơn giản như là giáo viên dạy yoga T.T hay nhà văn hay hoạ sĩ (có mấy ai là nhà văn/hoạ sĩ rồi nổi tiếng và có đủ thu nhập từ nghề viết/vẽ???). Bạn cũng phải chọn cái nghề mà KHÔNG CHỈ KIẾM ĐƯỢC NHIỀU TIỀN mà còn phải là nghề NGHE CÓ VẺ HOÀNH TRÁNG. Giả dụ như làm môi giới bất động sản khi thị trường vào cầu, hẳn sẽ kiếm đc nhiều tiền, nhưng từ "môi giới" nghe có vẻ :((( mặc dù thật ra bất kì nghề sales nào cũng đều là "môi giới" cả mà thôi, nhưng nghe investment banking associate ít ra thì oách hơn cái title "nhân viên kinh doanh bđs" =)))
Khi 28 tuổi, khi cái tuổi phải lấy chồng lấy vợ đến, tự do của bạn lúc này chỉ còn lại là 1 mẩu bánh. Nếu chẳng may bạn chưa có tấm chồng tấm vợ tử tế, suốt ngày  những câu bạn nghe sẽ là "bao giờ cưới? bao giờ cho ăn bánh, ăn kẹo, ăn...." Yêu bố mẹ lúc này đôi khi còn là kiếm được một ý trung nhân tử tế! Trách nhiệm phải mang về nhà một người môn đăng hộ đối to gấp 10 lần cái bánh tự do.
Và kể cả khi đã lấy chồng, lấy vợ rồi 1 đống thứ trách nhiệm vẫn sẽ dồn lên vai bạn, nào là con cái nhà cửa công việc......... >_<

Đây có phải là cái vòng luẩn quẩn không có hồi kết???

Tôi không biết!

__________________________________________________


Tôi muốn là một người tự do. Đơn giản vậy thôi.
Và rồi tôi nhận ra, chúng ta cứ đợi mãi cái thời khắc "chúng ta sẽ lớn" sẽ trưởng thành, nhưng thực chất cái thời khắc đó chẳng bao giờ đến.
Bố mẹ mình thật ra chỉ là bản thân mình + thêm 30 năm tuổi, không hơn không kém.

Và bố mẹ dù tuổi nghỉ hưu đã đến, vẫn mong chờ 1 chữ tự do, khỏi trách nhiệm, khỏi bộn bề cuộc sống, khỏi lo toan, gánh nặng.
Nhưng có lẽ khó quá.

Bởi như đạo Phật đã dạy, sinh ra là khổ rồi :(((

___________________________________________________

Thôi thì tự do ở hiện tại, tự tạo ra những không gian tự do cho riêng mình, để biết mình vẫn có thể "vùng vẫy" ở 1 vùng trời nào đó.

Năm nay được tự do đọc sách, không lên danh sách trước, không xem reviews, cứ thích quyển nào là đọc quyển đấy.
Năm nay cũng muốn tự do về sức khoẻ, nên mình chạy bộ mỗi sáng 30p, thi thoảng lên lớp yoga.
Năm nay tự do đi chơi, muốn đi đây đi đó thì lên kế hoạch và cứ thế là đi thôi, công việc về rồi giải quyết sau, đằng nào cũng thế :D
Và thi thoảng cho bản thân một hôm được tự do làm gì mình thích, đi lang thang ở 1 nơi nào đó, ăn một cái gì đó, uống và nhấm nháp vài vị trà mới.

Tự do ơi!!! Xin chào mi!


Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2016

Đàn ông tuổi 30, họ nghĩ gì?


Tác giả: Blog của May
Trước đây, tôi luôn có một suy nghĩ đàn ông dưới 30 tuổi đều chỉ là trẻ con. Rồi thoắt một cái, những người đàn ông “dưới 30 tuổi” mà tôi quen khi ấy vụt chạm tới cái ngưỡng 30 lúc nào không biết. Và dù muốn hay không, tôi cũng phải công nhận rằng họ đang dần thoát khỏi dáng vẻ của một cậu bé khi xưa.
Có một câu nói khá thú vị thế này: “30 tuổi chỉ là mới vào đời, đến 60 tuổi mới bắt đầu chơi bời tung tăng”. Có lẽ, tuổi 30 mới là lúc đàn ông bắt đầu cuộc sống thực sự của một người đàn ông?
Khi 30 tuổi, tôi tin rằng đàn ông nghĩ về tổ ấm nhiều chẳng kém phụ nữ. Mặc dù “trai 30 tuổi đương xoan”, nhưng những mối tình chóng vánh đi qua khiến cho họ ao ước nhiều hơn về một mối tình đủ lâu bền, một người phụ nữ đủ thấu hiểu để cho họ một bến đỗ.
Vẫn mê mẩn những "vòng 1" nóng bỏng, nhưng họ đã ngấm ngầm mơ về một bàn tay dịu dàng. Thế nhưng đừng nghĩ rằng vì họ khao khát gia đình mà dễ dàng “cưa” đổ họ. Bởi khi 30 tuổi, càng ý thức được giá trị của mình, họ càng khó để giang vòng tay ôm một người đàn bà.
Chạm ngưỡng 30 tuổi, đàn ông dường như đều gặp phải một cơn “chấn động” nhẹ, cơn chấn động mà bạn tôi - một người đàn ông 34 tuổi đùa rằng đó là “khủng hoảng tuổi 30”. Nếu khủng hoảng của phụ nữ 30 tuổi chủ yếu là lo sợ mình chẳng còn thu hút, thì khủng hoảng của đàn ông xoay quanh hai vấn đề: tình và tiền. Tiền là địa vị, thành công trong công việc. Tình là một người phụ nữ, một tổ ấm.
Chẳng ai quy định một người đàn ông 30 tuổi phải có một trong hai thứ, hoặc cả hai thứ đó. Thế nhưng, những người đàn ông đang bắt đầu trưởng thành với lòng kiêu hãnh ngút trời lại luôn coi đó là một cái mốc đánh dấu sự lớn lên của mình.
Một cậu bạn giỏi giang nhất lớp tôi hồi đại học, hôm qua còn lông bông nhảy việc từ nơi này qua nơi khác, hôm nay đã trầm ngâm: “Tớ phải tìm một nơi để ổn định sự nghiệp, rồi cưới vợ cho các cụ yên tâm”. Suy nghĩ tưởng giản đơn, nhưng là cả một sự thay đổi “vĩ đại” trong tâm thức.
Khi đàn ông nhìn cuộc sống không chỉ bằng những thú vui chóng vánh, mà đan cài vào đó ý thức và trách nhiệm, họ đã bắt đầu trở thành đàn ông thực sự.
Cơn “khủng hoảng tuổi 30” của đàn ông hóa ra cũng thật dễ thương. Họ không còn là những cậu thanh niên sẵn sàng nóng mặt và giơ nắm đấm khi bị khiêu khích. Họ điềm đạm hơn và biết lượng sức mình, lường hậu quả trước mỗi cơn nóng giận.
Họ không trẻ đến mức thiếu tự tin, và còn lâu mới già đến nỗi phải níu kéo tuổi thanh xuân. Thay vào đó, đàn ông tuổi 30 định giá được sức hút của mình và bình tĩnh lan tỏa nó.
Bởi vậy, cưa đổ một anh chàng tuổi 30 quả thực không dễ. Nhưng nếu đã “nắm” được họ, không phải trong bàn tay mà là trong vòng tay dịu dàng của mình, các cô gái có thể yên tâm về một cái kết có hậu, trừ phi bạn xui xẻo gặp phải một anh chàng Đông Gioăng chính hiệu không phân biệt tuổi tác.
Kỳ thực, phụ nữ khó có thể hiểu kịp được đàn ông. Đôi khi, tôi ngỡ rằng mình rút cục đã có thể hiểu họ, thì họ lại vùn vụt bỏ xa tôi và chạm đến một cái ngưỡng khác. Dù những người đàn ông 30 tuổi hôm nay vẫn đang loay hoay với “hậu khủng hoảng”, nhưng khoảng thời gian ấy có lẽ cũng sẽ lướt qua rất nhanh.
Và điều duy nhất tôi hiểu được là tôi có thể thông cảm cho một người đàn ông 30 tuổi chưa có địa vị trong tay, nhưng tôi chẳng thể chấp nhận nổi một người đàn ông 30 tuổi vẫn đang loay hoay chưa tìm ra hướng đi cho cuộc sống của mình.