Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Gửi "chàng trai năm ấy"

Anh bây giờ khác Th. của 7 năm trước quá rồi.

Ngày xưa em là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất của anh. 

Bây giờ anh từng trải hơn, đã nếm mùi nhiều phụ nữ khác, anh biết rằng có nhiều người thích anh và tự hào nói với em về điều này. Anh à, sự hấp dẫn của đàn ông không thể hiện bằng số người đàn bà theo đuổi anh ta, mà bằng cách anh ấy đối xử với người phụ nữ duy nhất của mình! Nhưng thật tiếc, bên anh chẳng có ai... Với em mức hấp dẫn của anh bây giờ = 0. Anh có thấy Huỳnh Hiểu Minh và Brad Pitt thật hấp dẫn không? Chắc không, hehe, nhưng thử hỏi 10 cô gái xem... cả 10 cô sẽ thấy 2 người đàn ông đó hấp dẫn nhất hành tinh, chỉ bởi cách họ đối xử với người phụ nữ của họ.

Cách anh nói và đề cập đến phụ nữ với em không còn sự chân thành, tôn trọng như ngày xưa nữa. Có lẽ, với anh bây giờ phụ nữ chỉ như một đối tác, hơn là một con người bằng xương bằng thịt và cũng có cảm xúc, trái tim. Em hoài nghi khả năng anh có thể yêu thương một người phụ nữ như một người đàn ông chân chính... có lẽ vì thế, anh vẫn cô đơn?

Anh bây giờ, trái tim chai sạn mất rồi... Người phụ nữ nào đến với anh bây giờ sẽ rất thiệt thòi, họ sẽ không được biết một người đàn ông đã từng vì tình yêu mà sẵn sàng làm nhiều thứ, dù ngu ngốc... Nhưng anh cho rằng hồi đó trẻ con nên mới vậy. Em thì chẳng nghĩ thế, kể cả khi em 50 tuổi rồi, nếu có tình yêu em nghĩ chúng ta vẫn mãi là trẻ con. Vì trẻ con cho đi tình yêu mà chẳng nghĩ ngợi bao giờ... Có sợ bị từ chối, bị tổn thương không? Ôi trẻ con chẳng nghĩ xa đến thế đâu. (Tự nhiên đọc lại đoạn này em thấy buồn... không biết thứ tình yêu người lớn của anh cao cả đến đâu... nhưng với anh bây giờ, có lẽ "tình yêu trẻ con" là một thứ gì đó chỉ nên nói đến sau cái chép miệng).

Anh nói đến việc anh sẽ để người kia tự ôm anh chứ sao anh phải ôm người ta. Có lẽ anh tin bất kì cô gái nào cũng sẽ yêu anh trước, anh sẽ là người có quyền đón nhận. Nếu em yêu anh, em vẫn sẽ sẵn sàng dại khờ cho đi thứ tình yêu ngu ngốc, sẽ vẫn ôm anh trước nhưng... bây giờ em đã có người đàn ông sẵn sàng ôm em, không câu nệ việc anh ấy phải quỳ xuống, người đàn ông yêu em bằng sự chân thành chứ không phải bằng sự được thua trong một mối quan hệ, nhất là trong một cuộc hôn nhân. Nếu anh chưa học đc sự cho đi trước... thì mối quan hệ với bất kì cô gái nào của anh có lẽ cũng sẽ sớm đổ vỡ thôi. Hôn nhân cần nhiều hơn sự cho đi nữa... nào là nhượng bộ, nào là cùng thay đổi, nào là tình yêu... Chà chà, hình như toàn là những từ không có trong từ điển của anh.

Anh à, sau 7 năm em vẫn cô gái ngây thơ ngày xưa, em vẫn tôn thờ tình yêu. Có lẽ vậy cuộc đời đã đối xử tốt với em và cho em gặp nhiều người tốt. 

Đúng là tình yêu ko mài ra để ăn được, nhưng anh biết không. Có công danh sự nghiệp, có nhiều tiền... thì đến lúc nhắm mắt liệu có ai sẽ nắm tay anh lúc đó không? Có ai sẽ nhỏ một giọt lệ trong tim vào giây phút lìa xa đó không? Sau tất cả, những người ở bên anh cả lúc anh thất bại, và thành công... mới là những gì đáng trân trọng nhất. Em không chắc anh đã có những vế trước... nhưng vế sau, hẳn sẽ vất vả để tìm kiếm một người như vậy anh nhỉ! Nếu anh tìm được... hãy trân trọng người đó nhé. Đừng buông tay cô ấy như anh đã từng làm với em...

Em vẫn tin vào thứ tình yêu cổ tích ấy, có thể anh không tin, người đàn ông hiện tại của em không tin nhưng anh ấy sẵn sàng nắm tay em mỗi khi em mất niềm tin nhất. Vậy là đủ…

Anh à, nếu mình có vô tình gặp lại nhau. Thì hãy mỉm cười một lần chào nhau nhé! Nhưng có lẽ em sẽ mỉm cười hai lần. Một lần chào anh ở hiện tại, và một lần chào anh - chàng trai 7 năm trước người em đã từng yêu đắm say những năm tháng tuổi trẻ... nếu đc hỏi có hối hận không, em vẫn sẽ nói chẳng hối hận tí gì tuổi thanh xuân đã được cùng đi bên anh.

Đôi khi em cũng nhớ về chàng trai 21 tuổi năm ấy... nhưng rồi lần nói chuyện với chàng trai 28 tuổi đã đánh thức em, anh đã đi thật xa... thật xa rồi.

Đã nhiều lần em cảm ơn thời gian, nhưng lần này em lại thấy hận thời gian. Vì nó làm cho anh trở thành một người đàn ông Việt bình thường như bao nhiêu chàng trai Việt khác em đã gặp trong 28 năm sống trên đời.

Người, trong cuộc nói chuyện, đã chê chàng trai ngoại quốc em đang yêu bằng những lí do vô lí... Tự nhiên em thấy buồn cười, và em nhoẻn miệng cười. Chàng trai tự tin vì có nhiều phụ nữ theo đuổi đây ư? Khi anh nói về những người phụ nữ của anh, em lại thấy thích thú về họ, bởi em biết... đc anh chọn thì chứng tỏ họ cũng phải rất duyên dáng và đáng yêu rồi... Ấy vậy mà, anh ơi, sao anh lại không tin vào sự lựa chọn của em? Có một thứ gọi là tình yêu, em yêu anh ấy không phải vì anh ấy có a có b, có thể c có thể d... mà thật ra em yêu anh ấy cho dù anh ấy *%#+* (rất nhiều tật xấu đáng ghét để điền vào đây). Em lại cười, vì nếu không có em, ai sẽ yêu con người anh ấy và những tật xấu ấy như một tổng thể hoàn hảo? Trong tiếng Nhật, khi tỏ tình người ta sẽ nói 「あなたの事が好きだよ!」Nghĩa là, em yêu tất cả những gì thuộc về anh!... khi nghe anh chê người ấy, cho dù vô lý, em lại thấy yêu người ta nhiều hơn, thật đấy... em không rõ tại sao, có lẽ vì một phần vì em cảm giác người ấy sẽ cần em hơn chăng?

Nhưng dù sao, sau 7 năm, về bản chất anh vẫn là người tốt, vẫn biết phải trái đúng sai, anh được hưởng nền giáo dục văn minh... nên em nghĩ, rồi anh sẽ gặp một người phụ nữ phù hợp. Và sẽ sống cuộc đời như bao cặp đôi người Việt khác, anh nhỉ.

Còn em, em sẽ hạnh phúc trong thế giới nhỏ của em, với người đàn ông chân thành nhất thế giới của em. Người cưới công việc trước em, nhưng sau giờ làm là về nhà ngoại tình với em. Người sẽ không bao giờ nói những câu nói nghe vừa lòng tất cả phụ nữ, mà chỉ ngọt ngào khen em nấu món này ngon, đeo tạp dề vô thật kawaii, rồi vội vàng xoa tay em bảo em vất vả rồi! Người sẽ nheo mắt khi em cười thật to và bất chợt ôm em bảo em đừng biến mất nhé! Người mỗi sáng hò em dậy để đi tập yoga cùng anh (vì anh biết em thích yoga). Người ấy chưa bao giờ vẽ cho em một bức chân dung hoàn chỉnh, vì sợ rằng không vẽ nổi em... nhưng thi thoảng trên bàn làm việc, đâu đó trong những bản nháp lại là vài bức vẽ nghuệch ngoạc tóc ngắn và đôi mắt cười của em... Người... nhỏ hơn em 1 tuổi, nhưng với tình yêu, có thể vượt qua cả rào cản văn hoá, ngôn ngữ, và tuổi tác để đến với em. Người mà vì yêu em đã biến mình thành một cậu bé với tình yêu ngu si. Đàn ông chẳng phải sẽ mãi mãi là một cậu bé chẳng bao giờ lớn ư?! Người thấy em gầy nên chăm lo cho em hơn, tối nào cũng muốn ăn tối cùng em, cho dù bận việc cũng bắt em qua văn phòng để ăn tối cùng. Người, đã nghĩ đến 5 năm nữa, 10 năm nữa chúng ta sẽ như thế nào cùng nhau, sẽ đi qua bao nhiêu nước, sẽ làm gì ở Nhật, sẽ đặt tên con là gì... Anh hãy mừng cho em nhé, vì cô gái vốn dĩ nhạy cảm và luôn thấy mình thật cô đơn giữa cuộc sống bao la này cuối cùng đã tìm được một người đàn ông sẵn sàng chở che và bảo vệ em.

Có lẽ, do anh chưa gặp được người phụ nữ  có thể khiến anh lại làm một cậu bé, như ngày xưa anh yêu em... Vậy thì em chúc anh sẽ sớm tìm được một người con gái như vậy nhé!

Chào anh, chàng trai 28 tuổi!

Sài Gòn 1 đêm t10/2015