Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Oxford the university




Vừa đi Oxford về. Vui và rất mệt. 2 ngày cuối tuần có lẽ là không đủ cho một Oxford cổ kính, quyến rũ và xinh đẹp. Nhất là khi người bạn đồng hành của mình rất dễ thương, khi phải chia tay để mỗi người mỗi ngả, mình đã khá quyến luyến và buồn. Biết bao giờ gặp lại em :-) Hi vọng là sẽ rất sớm thôi...

Oxford, nơi có ngôi trường đại học tốt nhất nước Anh (theo bảng xếp hạng mới nhất 2011 của Times) là một thị trấn (cũng có thể nói là "city") nhỏ nhắn, xinh xắn, rất cổ kính (từ khoảng năm 1000-1200).

Trước khi đến:
- Xem trong phim thì đã biết thời tiết nước Anh ẩm ương thế nào rồi. Lúc nào mà chẳng âm u, mưa mưa, xấu xí.
- Oxford University à, chắc là to đẹp hoành tráng, cổ kính lắm.
- Sinh viên Oxford à, chắc là toàn mấy bạn đầu to mắt cận, nhưng mà giỏi lắm nhỉ :">

Sau khi đến:
- Đúng là cái thời tiết nước Anh, lúc trước vừa nắng đẹp được 10'. Lúc sau đã mưa gió, xám xịt hết cả lại. Làm lòng cũng buồn lây, tính lười nó lại tăng lên. Vậy là phí cả buồi chiều ngồi ở Café 1071 ở Oxford Castle Unlocked uống hot chocolate, tán chuyện với em yêu
- Oxford University: trời ơi, kô phải là 1 trường đơn lẻ, là một liên hiệp các colleges nhỏ lẻ các kiểu, lên đến 3 mươi mấy trường, mình chỉ đi tham quan được mấy trường tiêu biểu như Merton College (1 trong 3 trường đầu tiên của Oxford, chủ yếu dạy nhạc), Magdalen College (một trong những trường đẹp nhất và giàu nhất của Ox), Christ Church (vừa là trường vừa có một cái nhà thờ, trường này có cái dining hall được quay trong phim Harry Potter), Keble College etc...
- Sinh viên Oxford, mình phải lòng với các bạn sinh viên Oxford mất :"> nhất là nhìn cảnh các bạn mặc trang phục truyền thống của trường, xách cặp táp đi bộ trong sân trường, qua mấy bãi cỏ rất đẹp được chăm chút cẩn thận... hay mấy bạn mặc đồng phục sport đạp xe đi lại trong town. Nhìn rất thích ^^

Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Hôm nay đi về thấy tinh thần học hành lên cao ghê gớm. Mà bài vở cũng đang đè gãy lưng đây :"> Phải có 30 cái academic articles đang ngồi xếp hàng đợi mình gặm. Thêm vài chapters (nhân với 4 môn). Và (mấy) chục bài tập....và....và....  ôi ôi. May mà có cái bùa University of Oxford ở trước mặt rồi :)) Thôi cố gắng nào. Hẹn gặp Cambridge và Harvard một ngày không xa :))

Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

Homesick?

I've been away from home for like, almost 3 weeks. And I haven't missed home a bit. I don't know why. The only thing that concerns me is Mom & Dad. Once a week I call them and talk to them for a while about how they are doing. They call me more often (ha.ha. that's why they are Mom & Dad).

Life is like an endless journey. If you reach the end, the happiness, the wealth, the success, it ain't gonna be any fun. Every stage of life contains such things that you'd have completed. I always worry if in any case I'd have missed any chance of living life to the fullest. My friends occasionally joke me around of not having a boyfriend, enjoying life & being selfish about my own happiness. And they also advise me to be able to become looser... you know, like you don't need to be in a serious relationship, but in a flirting-flinging state. What matters me is that in the culture I live in, ppl don't do those things. One only falls in love, and accepts a relationship if she thinks she could go to the end of life with that person - it means staying committed.

I am a person like that, staying committed and taking a relationship seriously. However, I think I'm changing. Maybe it is because I have reached the age of 24... Before I never thought that I'll date a Western man, and one that is younger than me... But I am gonna now. One is Western (who comes from a totally different culture), and YOUNGER. I normally prefer guys who are mature, serious & honest. This guy is so much different from what I imagine my boyfriend should be. But who cares & who knows. Just go with the flow. Enjoy life & have fun, will I?

Being away from home again, and this time how long it's gonna be I don't know yet. Everyday I need to do things that I've never done while at home. I cook 2 meals a day, eat 3 meals & snacks in between =). I read like a snail. A few pages daily. Take 1 pill. Drink a glass of wine (OMG, here's the wine is so so good & CHEAP). Walk 2-5 miles every single day, going to school (20 min walk from home), going shopping, running some errands etc. Walk. Walk & Walk again (at home I NEVER walk). Start to find a part-time job & apply for some full time job next year. Make friends. And start to get loose a little bit, don't think too much but start doing everything I WANT, like spending 30' min this morning sitting beside the window daydreaming about.... :"> Yesterday I also bought some flowers, bringing them home & feeling happy. The sky was dull and gloomy, everybody was wearing really boring colors, grey, black, beige,  you name it. I didn't know why I suddenly felt very happy.

I do understand one thing that Im starting to slow down my life, living it more slowly & simply and start enjoying every minute of it.

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

A lot of things to think about...

Steve Job's death left me in shock. I couldn't believe he passed away just 1 day after the launch of the new iPhone. One may think that this is just destiny, and a legend always dies at a time out of expectation. Thinking about all the genius around, they must have been through a lot of difficulties and obstacles, every day is a battle. That is TOUGH, extremely tough. But their attitudes keep the journey fun and enjoyable. I don't think I can have that attitude >"< Still I need to learn.

There is one course in my school program named Careers Orientation, in which we are oriented about finding a suitable job, preparing writing the CV (and they check our CV as well), being equipped with necessary skills, and doing mock interviews. I've been attending some sessions, and they advise me to ACT NOW, have a PLAN now. But unfortunately I've done nothing so far. All the things related to accommodation have made me stressed out. Hopefully in the couple of forthcoming weeks, I can settle down and start my job hunting.

A few weeks ago, I watched the Inside Job (2010), a documentary film about the collapse of the banking systems in the US during 2008, and found out some new things that I've never read in any book before. They were the greed and banking practices that were lobbied by activists who work in the US's banking industry that make the world economy this bad now. The film was informative and worth spending time watching. These days, in Wall Street there are economic riots occupying the street... There's a link between the crisis and these kinda riots. It is true that 1% who work on the Wall Street earn most of the money and the remaining 99% who don't and they have to suffer the consequences that were caused by that 1%. It is really unfair. Obama is still trying to work on a new law that forces that 1% to pay more tax. Capitalism is on its verge of crisis, and this is the time to look back to the philosophy of how the world works.

There are just so many things that I need to think about...

Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

Đàn ông sau ngưỡng con trai

24 tuổi, anh nói anh muốn tôi và anh có cơ hội tìm hiểu nhau. Và rồi khi cơ hội đó chưa đến anh đã vội vàng nói là anh thích tôi khiến tôi sợ hãi chạy trốn. Sau đó tôi đi xa và chúng tôi ít liên lạc hơn.

25 tuổi gặp lại anh, anh không còn sự hồ hởi 1 năm trước, anh nhẹ nhàng và trầm hơn. Có lẽ thời gian đã làm anh chững chạc hơn. Khi này anh bảo anh sẽ cố gắng sang bên ấy với tôi, anh muốn được một lần đi xa, và muốn gần tôi. Tôi chỉ cười trừ, liệu anh có thật lòng?

26 tuổi, giờ anh phong độ và đàn ông hơn. Anh nói có nhiều cô theo nhưng anh không yêu ai, chỉ thích tôi thôi. Anh không còn nghĩ đến chuyện bay nhảy sang bên này với tôi nữa, anh cho rằng giờ anh phải tập trung vào sự nghiệp, ổn định cuộc sống. Những lần chat với anh bây giờ cụt ngủn và luôn kết thúc bởi câu, hôm nay anh mệt quá anh đi ngủ trước đây.

27 tuổi, anh lại mơ về một mái nhà khi những anh bạn thân của anh bắt đầu hẹn hò yêu đương và tính đến chuyện cưới xin. Anh lại bắt chuyện với tôi, thăm hỏi về ngày trở về của tôi, và gợi ý về tình yêu. Anh nói anh chỉ có cảm xúc với tôi.

Ngày xưa anh là con trai, anh yêu bằng mắt.
Bây giờ anh là đàn ông, anh yêu bằng lý trí, anh chọn vợ dù đã hơn 3 năm anh chưa gặp tôi.