Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

In London now

So after a more than 22 hours (6 hours transit) journey Im in London now.

The first leg was so far so good. However, Singapore Airlines's meal on that flight was terribly awful, I hardly ate anything T_T

I made friends with another first time abroad students who were on the same flight... We were so meant to be friends, chitchating all the time and having fun together. Hence the transit wait was fun.

The second leg of the flight, only one word: exhausting. Although the seat was big and spacious (economy class on Airbus A380), entertainment system was more than enough (they have all new hot movies, music, Tv shows, and even cartoons), the food was better than those on the first leg ( it's interesting that on Singapore Airlines any choice of food with potato mash is always better choice than that with rice/noodle) - we had supper, breakfast and snack/sandwiches in between. The journey would have been perfect if there weren't 2 crying babies in my cabin. They were kinda non-stop cryers T_T. I was so unlucky that one of them was sitting right behind me, and he was not only noisy but also very annoying, always tried to kick the back of my seat. Terribly. There was one woman who seemed not so friendly at first, sitting beside me, she was so angry that there was one time she turned to the child and his mom, saying "Hey guys do you know that with this noise it is really difficult for me to fall asleep?" The mom didn't say a word, even sorry.

My cousin came and picked me up. Now she is at work and Im just woke up from a sound sleep (luckily after all those hours).

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

Năm học mới

Xem ảnh khai giảng của các em học sinh, tự nhiên thấy nhớ quay quắt những tháng ngày ấy... những năm cấp 2 dù rất thích mùa hè vì được đi chơi nhiều hơn đi học nhưng đến khoảng tháng 7, tháng 8 là nhật kí mình lại đầy rẫy những lời than thở vì nhớ trường, nhớ lớp, nhớ lũ bạn, muốn đi học quá... Rồi khai giảng, rồi lại tíu tít, ăn quà, tán chuyện, cho nhau mượn vở chép bài... Lên cấp 3, phải mặc áo dài... sau 3 tháng hè được xả hơi áo phông quần jeans, đến lúc xỏ lại cái áo dài tự nhiên thấy vui lạ... (để rồi mấy tuần sau lại nhăn nhó thở dài cũng vì cái áo dài ^^) Những tháng ngày ấy sẽ không bao giờ trở lại...

Tặng các em chuẩn bị bước vào năm học mới một vài câu nói mà chị rất thích trong cuốn sách "Thế giới quả là rộng lớn và có rất nhiều việc phải làm" (của Kim Woo Choong, chủ tịch tập đoàn Daewoo), và Tôi tài giỏi, bạn cũng thế (của Adam Khoo, triệu phú người Singapore).

- Trong số những điều mà tuổi trẻ mang lại thì ước mơ là điều quan trọng nhất. Những người biết ước mơ thì không biết nghèo khó vì mỗi người đều giàu có như chính ước mơ của mình vậy. Tuổi trẻ ước mơ rộng lớn như trời biển, dẫu bạn không có gì trong tay cả thì cũng không có gì phải ganh tị nếu có được nhưng ước mơ. Lịch sử thuộc về những người biết ước mơ: Ước mơ là động lực làm thay đổi thế giới.


- Thời điểm để làm gì đó không phải là khi mọi người khác cũng đang làm mà khi mọi người khác không làm, khi mọi người khác đã ngừng, đã đầu hàng. Và đó là khi thành công đến với người nỗ lực chăm chỉ, thấy được cơ hội ẩn giấu sau khó khăn.


- Hãy giữ trái tim tuổi trẻ dù bạn ở tuổi nào đi nữa.


- Là sinh viên nên học tập chăm chỉ. Bạn phải học tập tới mức người ta nói bạn điên lên vì học.


- Hãy tự tin và suy nghĩ một cách tích cực và sẽ không có gì là không thể được đối với bạn cả. Cuộc sống mở cửa cho bất cứ những ai tích cực, những ai có niềm tin, những ai thách đố cuộc sống với tất cả năng lực.


- Tự kỷ ám thị những gì bạn muốn làm và chắc chắn là bạn có thể làm được nếu bỏ hết tâm trí vào.


- Ngoài kia là cả một thế giới rộng lớn đang chờ bạn, và ở đó rất nhiều việc phải làm.

(Kim Woo Choong)

- Thực tế đã chứng minh rằng khi bạn dồn tâm huyết để đạt được một điều gì đó, chắc chắn bạn sẽ đạt được nó. "Vấn đề là bạn có sẵn sàng làm bất cứ việc gì để điều đó trở thành hiện thực hay không".


- Cách suy nghĩ của người thành công: Họ MUỐN thành công. Họ bắt buộc phải thành công. Và họ sẵn sàng làm bất cứ việc gì để thành công. Họ chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra (thay vì biện hộ cho mình, đổ lỗi cho người khác hoặc tự lừa dối bản thân họ).


- Niềm tin có sức mạnh phi thường, biến điều không thể thảnh có thể.


- Bạn càng tận dụng bộ não của bạn bao nhiêu, bộ não của bạn sẽ càng thông minh bất nhiêu.


- Sống mỗi ngày cũng giống như việc đặt từng viên gạch xây nhà. Nếu bạn cứ liên tiếp xây từng viên gạch mà không biết bạn đang xây gì, cuối cùng bạn sẽ xây được một cuộc sống không như ý chút nào.


(Adam Khoo)


Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

Hãy chăm sóc mẹ - sách hay mùa Vu Lan năm nay

Tác giả: Shin Kyung Sook
Dịch giả: Lê Hiệp Lâm và Lê Nguyễn Lê
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
Số trang: 323
Giá bìa: 62.000 đồng


Đôi khi tôi hay tự hỏi, tình yêu mẹ của tôi có khác với của người ta. Tuy là con gái nhưng tôi ít khi thể hiện tình cảm của mình ra ngoài, nhất là với mẹ. Thế rồi tôi đọc được quyển sách này, dù chỉ là mới thôi... nhưng bài học nó mang lại cho tôi thật thấm thía... Với mẹ, đừng là ai khác, hãy là một cô con gái yêu mẹ mù quáng. Bạn sẽ không bao giờ hiểu nổi công ơn của mẹ chỉ cho đến ngày chính bạn cũng trở thành một người mẹ (thường thì khi đó đã quá muộn). Cũng đừng coi sự hiện diện của mẹ là lẽ dĩ nhiên, như mặt trời mọc ở đằng Đông vậy. Hãy chăm sóc mẹ và trân trọng mỗi ngày bạn được ở cạnh mẹ.

Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẫu từ.

Sách mua ở tiki.vn, tặng kèm cover. Dịch vụ ok. Ship hàng chậm hơn vinabook.com tí. Hình như được giảm 10% giá bìa.

Câu chuyện mở đầu bằng khung cảnh xáo trộn của một gia đình. Mẹ bị lạc khi chuẩn bị bước lên tàu điện ngầm cùng bố ở ga Seoul. Hai ông bà dự định lên đây thăm cậu con cả. Con gái đầu, Chi-hon, là người đứng ra viết thông báo tìm người lạc thay cho cả gia đình. “Ngoại hình: Tóc ngắn đã muối tiêu, xương gò má cao, khi đi lạc đang mặc áo sơ mi xanh da trời, áo khoác trắng, váy xếp nếp màu be”.

Trong tiềm thức của mình, Chi-hon vẫn nghĩ mẹ là người thường“bước đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang nhìn thẳng xuống từ trên cao”. Trong khi đó, những người qua đường đáp lại thông báo tìm người lạc của cô bằng miêu tả về một “một bà già cứ lững thững bước đi, thỉnh thoảng lại ngồi bệt xuống đường hay đứng thẫn thờ trước cầu thang cuốn”. Liệu đó có phải là người mẹ mà cả gia đình cô đang cất công tìm kiếm?

Một ngày, một tuần rồi gần một tháng chầm chậm trôi qua. Người chồng và những đứa con hiện đều đã phương trưởng cả không chỉ lo sốt vó mà còn day dứt tâm can vì cảm giác tội lỗi, và rối bời “trong nỗi hoảng loạn như thể tất cả mọi người đều bị tổn thương ở vùng não”. Họ cũng lấy làm băn khoăn tại sao mẹ không biết hỏi đường về nhà cậu con cả cho đến khi phát hiện ra hai sự thật rằng mẹ không biết chữ và mẹ bệnh ung thư vú khiến đầu óc không được minh mẫn như thường.

Từ đây, những hy vọng tìm lại mẹ càng trở nên mong manh hơn…

(Song Minh) 

Điều lạ lùng là người mẹ trong truyện giống hệt người mẹ ngoài đời của tôi, giống ở sự hi sinh quên mình, ở tình yêu vô bờ bến với các con, ở bệnh tật và cách mẹ khéo léo che giấu chúng, ở sức mạnh mẹ có nhờ tình mẫu tử. Và tôi thì giống cô con gái cả - Chi-hon... lúc nào cũng chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân mình mà quên mất sự tồn tại của mẹ.

Biết nói gì đây. Có lẽ tôi sẽ luôn để quyển sách này ở đầu giường để nhắc nhở bản thân mình,  "Hãy chăm sóc mẹ!" ... chùng nào còn có thể yêu thương.