Mấy hôm rồi thử vào trang của chính tớ mà không tài nào vào nổi, hậm hực bức bối thậm tệ. Mấy cái blogs khác mà tớ bookmark lại để đọc khi có bài mới cũng không vào được nốt. Search Google thì ra cái link này. Và giờ đã hiểu tại sao... Nhà tớ dùng VNPT!!!
Ngay kể cả khi vào google search cái bài muốn đọc rồi click vào cache cũng không được. Nhớ mấy hôm trước vào Google cũng khá chậm. Có phải VNPT giờ cũng có ý định chặn luôn Google cho giống Trung Quốc?
Tại sao chớ? Phàm là con người thì phải có quyền. Trang nào vào không bị lộ bí mật quốc giá, bán nước, hại dân thì phải để cho tui có quyền vào chớ. Haiz...
Mới đọc được bài này về việc liệu có khả năng chiến tranh Việt - Trung nổ ra hay không. Đọc kiểu bán tín bán nghi vì tình hình căng thẳng giữa Trung Việt tưởng đã lắng xuống nhưng hóa ra... tràn ngập các báo mạng lại là tin về tàu sân bay của Mỹ lẫn Trung Quốc (mới đây báo vnexpress còn đăng một loạt ảnh tập dượt trên tàu sân bay của Mỹ ở Hongkong - gần Trung Quốc lắm rồi). Và khi vào vietnamnet là một loạt các bài về biển Đông.
Thật nực cười. Lịch sử lặp lại ư? Năm 1972 khi Richard Nixon là một trong những tổng thống cấp tiến của Mỹ bay đến Bắc Kinh để định nhờ TQ giúp đỡ trong việc kết thúc chiến tranh ở Việt Nam, đổi lại TQ sẽ được Mỹ giúp khi công nhận Đài Loan là của TQ. Mục đích lúc đó của Mỹ cũng là để giảm bớt ảnh hưởng của Liên Xô (tuy đã suy yếu rồi) ở châu Á và làm cho việc kết thúc chiến tranh nhẹ nhàng, đỡ xấu hổ hơn T__T. Vậy là Trung - Mỹ bình thường hóa quan hệ. Năm 1979 Việt Nam khi đó quá ngạo mạn sau khi được thế giới biết đến là đã chiến thắng Mỹ - cường quốc lớn nhất thế giới bấy giờ, bỏ lỡ cơ hội bình thường hóa quan hệ với Mỹ và đem quân sang Cambodia mà không thèm hỏi ý kiến "anh cả" TQ lẫn Mỹ. Thấy vậy Trung Quốc cậy có Mỹ đứng sau lưng quyết định dạy VN 1 bài học. Giờ đây TQ lại định dạy VN một bài học thứ hai. Nhưng cục diện lần này đã thay đổi.
Giờ đây Mỹ đến châu Á nói chung hay Đông Nam Á nói riêng là để đạt thế cân bằng với TQ chứ không phải với LX nữa. Việc TQ được như ngày nay là nhờ các đồng chí lãnh đạo sáng suốt, có tầm nhìn xa đặc biệt Đặng Tiểu Bình - là người đã sang Singapore vào năm 1978 để học hỏi mô hình phát triển của Lý Quang Diệu rồi về copy cho Thượng Hải (nếu đến TH rồi bạn sẽ thấy TH không phải TQ). Thế giới bây giờ đã là đa cực chứ không phải đơn cực như những năm 80 thế kỉ trước (khi Liên Xô suy yếu).
Khi Richard Nixon đến Bắc Kinh năm 1972 ông đã viết nháp ra giấy xem ông cần gì từ TQ và TQ cần gì từ ông. Có lẽ Việt Nam cũng nên nghĩ đến việc này khi cả ta và Mỹ đều muốn có một thế cân bằng với TQ. Và cần phải làm nhanh làm sớm chứ không lúc TQ nó mạnh hơn Mỹ (nó đã đông dân hơn rồi) thì...
Việt Nam muốn:
1. Tăng trưởng kinh tế
2. Giữ hòa bình để phát triển kinh tế, đặc biệt là với một TQ hung hăng
3. Để vấn đề biển Đông mang tính quốc tế
Mỹ muốn:
1. Khôi phục lại nền kinh tế đang đứng trước nguy cơ cuộc khủng hoảng kép (TQ có ảnh hưởng lớn đến điều này)
2. Giữ thế cân bằng về ảnh hưởng ở châu Á với TQ.
TQ muốn:
1. Biển Đông
2. Tăng ảnh hưởng ở châu Á để giảm bớt sức mạnh của Mỹ ở châu Á (tiếp tục giúp đỡ những nước bị Mỹ cấm vận như Myanmar, North Korea)
3. Tăng trưởng kinh tế
4. Ổn định nội bộ (Tây Tạng + Tân Cương + Nội Mông)
Như vậy phải thấy là giờ đây Mỹ tìm đến châu Á không phải là tìm đến TQ mà đến VN như là đối tác, nói cách khác lần này ta làm chủ cuộc chơi. Nhưng chỉ sợ do thiếu kinh nghiệm nên VN sẽ lại lúng túng trước "anh cả" TQ và Mỹ. Chính sách NG của VN từ xưa tới nay thiếu nhất quán, không kiên quyết vì quá linh hoạt (có phải sau bài học không bình thường hóa QH với Mỹ năm 1978 mà ta trở nên như thế?) Về vấn đề biển Đông tuy ta luôn tỏ ra muốn quốc tế hóa và để quốc tế định đoạt, nhưng tại sao khi dân đi biểu tình thì lại cấm và không đưa tin?
Nếu chiến tranh có xảy ra (ví dụ thôi nhớ)... Liệu Mỹ sẽ giúp ta đến mức độ nào? Một TQ suy yếu do chiến tranh, nhu cầu nội địa giảm sút cũng là điều mà Mỹ không mong muốn.
Nói ngoài lề một chút là các bạn TQ khá yêu nước và chỉ toàn xài đồ các bạn ý làm ra. TQ giờ chuyển qua phát triển kinh tế nhờ nhu cầu nội địa chớ không phải xuất khẩu như trước đây. Điều này vừa giúp TQ đạt được mục tiêu tăng trưởng kinh tế vừa giảm được ảnh hưởng của Mỹ ở trong nước. Việt Nam có lẽ cũng nên học bài học này, việc đầu tiên là bài trừ hàng Tàu, và chỉ xài hàng nội. Nhưng để nói đến vấn đề này thì lại thật nhạy cảm vì giờ đi buôn hàng TQ về bán thì sẽ được nhiều lợi nhuận hơn là lập cơ sở sản xuất rồi bán (người VN thích ăn ngay ^^). Mà nói chuyện ngoại giao đao to búa lớn làm chi, chỉ cần một môi trường tốt & thuận lợi để giúp các doanh nghiệp vừa và nhỏ phát triển thôi là đã giúp đẩy lùi TQ rồi: hệ thống cơ sở hạ tầng tốt, hệ thống giáo dục được cải cách, lãi suất - tỉ giá ổn định. That's all we need, but I know it's a long way to go.
Ngay kể cả khi vào google search cái bài muốn đọc rồi click vào cache cũng không được. Nhớ mấy hôm trước vào Google cũng khá chậm. Có phải VNPT giờ cũng có ý định chặn luôn Google cho giống Trung Quốc?
Tại sao chớ? Phàm là con người thì phải có quyền. Trang nào vào không bị lộ bí mật quốc giá, bán nước, hại dân thì phải để cho tui có quyền vào chớ. Haiz...
Mới đọc được bài này về việc liệu có khả năng chiến tranh Việt - Trung nổ ra hay không. Đọc kiểu bán tín bán nghi vì tình hình căng thẳng giữa Trung Việt tưởng đã lắng xuống nhưng hóa ra... tràn ngập các báo mạng lại là tin về tàu sân bay của Mỹ lẫn Trung Quốc (mới đây báo vnexpress còn đăng một loạt ảnh tập dượt trên tàu sân bay của Mỹ ở Hongkong - gần Trung Quốc lắm rồi). Và khi vào vietnamnet là một loạt các bài về biển Đông.
Thật nực cười. Lịch sử lặp lại ư? Năm 1972 khi Richard Nixon là một trong những tổng thống cấp tiến của Mỹ bay đến Bắc Kinh để định nhờ TQ giúp đỡ trong việc kết thúc chiến tranh ở Việt Nam, đổi lại TQ sẽ được Mỹ giúp khi công nhận Đài Loan là của TQ. Mục đích lúc đó của Mỹ cũng là để giảm bớt ảnh hưởng của Liên Xô (tuy đã suy yếu rồi) ở châu Á và làm cho việc kết thúc chiến tranh nhẹ nhàng, đỡ xấu hổ hơn T__T. Vậy là Trung - Mỹ bình thường hóa quan hệ. Năm 1979 Việt Nam khi đó quá ngạo mạn sau khi được thế giới biết đến là đã chiến thắng Mỹ - cường quốc lớn nhất thế giới bấy giờ, bỏ lỡ cơ hội bình thường hóa quan hệ với Mỹ và đem quân sang Cambodia mà không thèm hỏi ý kiến "anh cả" TQ lẫn Mỹ. Thấy vậy Trung Quốc cậy có Mỹ đứng sau lưng quyết định dạy VN 1 bài học. Giờ đây TQ lại định dạy VN một bài học thứ hai. Nhưng cục diện lần này đã thay đổi.
Giờ đây Mỹ đến châu Á nói chung hay Đông Nam Á nói riêng là để đạt thế cân bằng với TQ chứ không phải với LX nữa. Việc TQ được như ngày nay là nhờ các đồng chí lãnh đạo sáng suốt, có tầm nhìn xa đặc biệt Đặng Tiểu Bình - là người đã sang Singapore vào năm 1978 để học hỏi mô hình phát triển của Lý Quang Diệu rồi về copy cho Thượng Hải (nếu đến TH rồi bạn sẽ thấy TH không phải TQ). Thế giới bây giờ đã là đa cực chứ không phải đơn cực như những năm 80 thế kỉ trước (khi Liên Xô suy yếu).
Khi Richard Nixon đến Bắc Kinh năm 1972 ông đã viết nháp ra giấy xem ông cần gì từ TQ và TQ cần gì từ ông. Có lẽ Việt Nam cũng nên nghĩ đến việc này khi cả ta và Mỹ đều muốn có một thế cân bằng với TQ. Và cần phải làm nhanh làm sớm chứ không lúc TQ nó mạnh hơn Mỹ (nó đã đông dân hơn rồi) thì...
Việt Nam muốn:
1. Tăng trưởng kinh tế
2. Giữ hòa bình để phát triển kinh tế, đặc biệt là với một TQ hung hăng
3. Để vấn đề biển Đông mang tính quốc tế
Mỹ muốn:
1. Khôi phục lại nền kinh tế đang đứng trước nguy cơ cuộc khủng hoảng kép (TQ có ảnh hưởng lớn đến điều này)
2. Giữ thế cân bằng về ảnh hưởng ở châu Á với TQ.
TQ muốn:
1. Biển Đông
2. Tăng ảnh hưởng ở châu Á để giảm bớt sức mạnh của Mỹ ở châu Á (tiếp tục giúp đỡ những nước bị Mỹ cấm vận như Myanmar, North Korea)
3. Tăng trưởng kinh tế
4. Ổn định nội bộ (Tây Tạng + Tân Cương + Nội Mông)
Như vậy phải thấy là giờ đây Mỹ tìm đến châu Á không phải là tìm đến TQ mà đến VN như là đối tác, nói cách khác lần này ta làm chủ cuộc chơi. Nhưng chỉ sợ do thiếu kinh nghiệm nên VN sẽ lại lúng túng trước "anh cả" TQ và Mỹ. Chính sách NG của VN từ xưa tới nay thiếu nhất quán, không kiên quyết vì quá linh hoạt (có phải sau bài học không bình thường hóa QH với Mỹ năm 1978 mà ta trở nên như thế?) Về vấn đề biển Đông tuy ta luôn tỏ ra muốn quốc tế hóa và để quốc tế định đoạt, nhưng tại sao khi dân đi biểu tình thì lại cấm và không đưa tin?
Nếu chiến tranh có xảy ra (ví dụ thôi nhớ)... Liệu Mỹ sẽ giúp ta đến mức độ nào? Một TQ suy yếu do chiến tranh, nhu cầu nội địa giảm sút cũng là điều mà Mỹ không mong muốn.
Nói ngoài lề một chút là các bạn TQ khá yêu nước và chỉ toàn xài đồ các bạn ý làm ra. TQ giờ chuyển qua phát triển kinh tế nhờ nhu cầu nội địa chớ không phải xuất khẩu như trước đây. Điều này vừa giúp TQ đạt được mục tiêu tăng trưởng kinh tế vừa giảm được ảnh hưởng của Mỹ ở trong nước. Việt Nam có lẽ cũng nên học bài học này, việc đầu tiên là bài trừ hàng Tàu, và chỉ xài hàng nội. Nhưng để nói đến vấn đề này thì lại thật nhạy cảm vì giờ đi buôn hàng TQ về bán thì sẽ được nhiều lợi nhuận hơn là lập cơ sở sản xuất rồi bán (người VN thích ăn ngay ^^). Mà nói chuyện ngoại giao đao to búa lớn làm chi, chỉ cần một môi trường tốt & thuận lợi để giúp các doanh nghiệp vừa và nhỏ phát triển thôi là đã giúp đẩy lùi TQ rồi: hệ thống cơ sở hạ tầng tốt, hệ thống giáo dục được cải cách, lãi suất - tỉ giá ổn định. That's all we need, but I know it's a long way to go.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét