Thứ Năm, 10 tháng 9, 2020

Anh chồng...

Đã rất lâu rồi muốn viết một cái gì đó về anh chồng trên blog. Nhưng đặt bút rồi lại chấm phẩy để đấy. Biết nói như thế nào cho đủ về anh chồng đây khi anh ấy là một con người còn câu chữ thì chỉ giới hạn...

Lần đầu gặp anh ấy, tôi ấn tượng nhất nụ cười của anh. Lúc cười, đuôi mắt anh nheo lại, miệng mở rộng khoe hàm răng trắng đều, môi dưới khẽ trề xuống nhưng khoé miệng lại nhếch lên một góc vừa đủ để khoe ra vẻ lãng tử ngầm. Nhìn thấy nụ cười đó tự nhiên trong lòng tôi cũng bật cười theo. Khoảng thời gian đầu tương tư anh, tôi toàn nghĩ đến nụ cười của anh và nhủ thầm trong lòng là cố gắng lên nào, đừng bị say nắng anh chứ. Nhưng có lẽ nếu nụ cười đó nếu không kèm theo đôi mắt dài, nheo nheo hay nói cách khác là tít lại thì... có lẽ tôi đã không rơi vào lưới tình của anh.

Tôi tình cờ quen anh khi trái tim vẫn chưa sẵn sàng để mở lòng với ai khác, hay nói thật là tôi vẫn đang nặng tình với người yêu cũ. Tôi vẫn đang ở trong giai đoạn "emotional avoidance" - nghĩa là tôi hạn chế nhất việc tôi có thể bị làm tổn thương, làm đau bởi một mối quan hệ hay một người khác. Tôi đánh đồng tình yêu, hay cảm xúc là những thứ tồi tệ và tội lỗi, tôi không tin vào bất kì một mối quan hệ nào, thậm chí có lần tôi đã cãi nhau với một người quen chỉ vì chị ấy khen một đôi vợ chồng ngoài 60 tuổi mua một chiếc xe van rồi cùng nhau đi du lịch khắp châu Á, tôi bảo, đó chỉ là cái chị nhìn thấy ở bề ngoài thôi, đóng cửa lại chị có tin rằng họ cũng hạnh phúc như những gì họ đang thể hiện không? Nói vậy để biết, tôi đã rất tiêu cực về tình yêu và các mối quan hệ đến mức nào.

Có lẽ phải nói một chút về người yêu cũ của tôi. Tôi từng cho rằng người yêu cũ là một người hoàn hảo với mình. Không phải là anh hoàn hảo về tính cách, vì nếu anh là người như thế có lẽ tôi và anh đã không chia tay, mà anh đạt điểm tuyệt đối ở những yếu tố mà tôi đánh giá là quan trọng: hợp nhau về tính cách, ngoại hình, gia đình gia giáo, cơ bản, giáo dục tốt, và đặc biệt là tình yêu "mù quáng" anh dành cho tôi. Khi nói về tình yêu, có lẽ nên điểm qua một chút về khái niệm tình yêu của tôi ngày đó. Quen anh năm 18 tuổi, tôi nghĩ tình yêu là một thứ gì đó đẹp đẽ, thiêng liêng, hai người sẽ sống chết vì nhau, vì tình yêu mà sẵn sàng bỏ qua hết các điểm xấu của nhau, hi sinh cho nhau, hết lòng vì nhau, etc. Hồi đó, tôi không cảm nhận được tình cảm của bố mẹ và gia đình dành cho tôi nên tình yêu như một "lối thoát", là đứa con cưng, nơi tôi yêu và được yêu, nơi tôi tìm lại giá trị của mình. Vâng, cũng chính vì lí do đó mà tôi đã biến tình yêu của chúng tôi thành một thứ tôn giáo mù quáng, cho đến ngày anh không còn yêu tôi nữa.

Gặp anh chồng rồi, tôi mới nhận ra, tình yêu thật sự là nơi tôi lớn lên cùng sự trưởng thành của tình yêu hai đứa, nơi tôi biết được những điểm xấu, hạn chế trong con người tôi, cùng anh sửa chữa chúng nếu có thể, nơi tôi học cách yêu thương bản thân mình hơn, để từ đó tôi biết cách yêu thương anh và vun vén cho tình yêu của hai đứa hơn, nơi tôi không mù quáng, mà trái lại rất tỉnh táo để biết mình và anh phải làm gì để tình yêu này tiếp tục nảy nở và đi theo năm tháng hơn. Tình yêu là cảm xúc, mà cảm xúc sẽ có lúc thay đổi, lúc lên lúc xuống, tôi và anh hứa với nhau dù vào lúc một trong hai đứa thấy ít yêu nửa còn lại nhất, chúng tôi vẫn sẽ nắm tay nhau chọn đối phương. Và quả thật là thế, có những lúc mệt mỏi vì công việc, thất vọng vì những thành quả chưa đến, tôi bỏ quên anh, và bỏ qua chăm sóc cho tình yêu, cho mối quan hệ của hai đứa, tôi lại nhủ lòng, tôi đã "chọn" anh, chọn gắn bó đời này với anh, và thế là tôi lại thấy yêu anh.

Hai đứa có những "rituals" để làm với nhau, giữa cuộc sống vô vàn bận rộn này. Sáng khi ngủ dậy, anh và tôi sẽ ôm và hôn nhau trong ít nhất 3 phút. Khi đi làm và chào tạm biệt nhau, chúng tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Chiều tối khi về nhà gặp nhau, và cả trước lúc đi ngủ, việc tôi và anh dừng lại một lúc để ôm và hôn nhau là điều không thể thiếu. Có những hôm tôi mệt mỏi với cuộc sống, lúc ôm anh tôi lại cảm nhận được, cuộc sống của tôi thật tươi đẹp như vậy, tôi có một người bạn đồng hành tuyệt vời như vậy, tại sao tôi lại thấy chán chường và mệt mỏi chứ. Và thế là tôi lại vui tươi trở lại, lại được "sống" lại. Mỗi sáng thức dậy tôi thấy yêu cuộc sống và ham sống hơn bao giờ hết vì tôi có thêm một ngày để ở gần anh, để yêu anh. Tôi luôn biết ơn vì được gặp anh và được đi cùng anh trên con đường cuộc đời.

Tôi và anh đã thống nhất với nhau là có vấn đề gì trong cuộc sống, cả hai sẽ chia sẻ thật lòng với nhau, sẽ cùng nhau cố gắng để đối phương không bị tổn thương, không buồn, thay vì dành thời gian cho những cảm xúc tiêu cực, hai đứa sẽ dành để tận hưởng những giây phút vui vẻ cạnh nhau. Ngày xưa tôi nghĩ, tình yêu tuyệt đối sẽ ít có cãi vã, rồi tôi thay đổi, lại nghĩ, tình yêu phải cãi vã thì cả hai mới thay đổi và trưởng thành lên được. Nhưng bây giờ, tôi lại nhận ra, cãi vã không bao giờ nên có trong tình yêu. Cãi vã - là một hành động tiêu cực, khi cả 2 luôn coi mình đúng, vì thiếu sự tôn trọng nên đóng lòng lại và từ chối nghe ý kiến của đối phương. Chúng tôi chỉ trao đổi, và giao tiếp trên nền tảng của tình yêu, của sự tôn trọng, và tin tưởng rằng đối phương có quyền được suy nghĩ khác mình. Chính vì thế, đã lâu lắm rồi, tôi và anh chỉ ngồi thủ thỉ cho nhau nghe kiểu, "Em/Anh sẽ vui hơn rất nhiều nếu em/anh như thế này hơn một xíu..."

Và tất nhiên, không thể kể đến việc chúng tôi không chỉ là vợ - chồng, là người tình của nhau, mà chúng tôi còn là những người bạn thân thiết của nhau. Anh nói với tôi về những hoài bão, ước mơ, dự định tương lai của anh. Vào ngày nghỉ, tôi cố gắng thu xếp để anh có thời gian dành cho những điều đó. Tôi ủng hộ anh bằng mọi cách có thể. Tôi tạo cho anh những khoảng thời gian và không gian anh được chìm đắm trong thế giới đam mê của anh, vì tôi biết tôi yêu anh nhiều đến mức tôi muốn anh thành công và hạnh phúc hơn ai hết. Và anh cũng làm điều tương tự với tôi, anh học tiếng Việt để đọc những gì tôi viết, anh lúc nào cũng bảo, gì chứ em thì anh nuôi nổi, nếu em mệt em cứ nghỉ ở nhà tự do sáng tác, tự do theo đuổi đam mê và sáng tạo của mình. Chúng tôi luôn ở cạnh hỗ trợ, động viên, và làm người bạn đồng hành với nhau. Tất nhiên, có một lúc nào đó hai đứa mất kết nối với nhau, nhưng chúng tôi lại "chọn" yêu người kia, chọn ở cạnh nhau, vì chúng tôi biết lý do tại sao hai đứa bắt đầu.

Chúng tôi cũng hiểu, hạnh phúc này, tình yêu này, cuộc hôn nhân này có thể không là mãi mãi. Bất cứ điều gì có thể xảy ra. Dịch bệnh, tai nạn, thiên tai, hay một điều thảm khốc nào đó có thể chia lìa hai đứa, ngay vào ngày mai thôi. Chúng tôi lên kế hoạch, dự định cho tương lai, nhưng cả hai đứa cũng hiểu rằng, hiện tại mới là thứ duy nhất hai đứa có với nhau, vì thế, chỉ có lúc này, yêu nhau và trân trọng nhau, mới là điều quan trọng nhất. Với anh, tôi chưa bao giờ thấy cô đơn cả. Lúc nào ở cạnh nhau, anh cũng dành toàn bộ sự chú ý, và tâm trí với tôi. Anh chăm chút cho tôi từ những cái nhỏ nhặt nhất như đổ nước vào bình cho vợ mang đi làm, luôn nắm tay vợ lúc đi ngủ, vào những đêm khó ngủ anh dặn nếu em cần gì cứ gọi anh dậy nhé, đi làm về là ngồi gấp quần áo để vợ có thêm 5 phút nghỉ trên giường, ôm vợ cả ở nơi đông người như trạm tàu vì biết vợ nhớ anh, đút cơm cho vợ ăn khi vợ không cảm giác thèm ăn, và cười cùng vợ những lúc vợ trêu anh, làm việc ở nhà cùng nhau cứ cách đúng 1 tiếng anh lại chạy lại bên cạnh hôn vào vai và tay vợ ý như anh vẫn ở đây... Cuộc sống không có anh sẽ chắc chắn sẽ không còn trọn vẹn, có lẽ tôi sẽ nhớ anh lắm, nhưng nhờ ở với anh, tôi đã trưởng thành lên nhiều, và tôi hứa sẽ mạnh mẽ, mỉm cười ngay kể cả khi số phận này chia cắt chúng tôi.

Gửi anh chồng kém 6 tuổi của tôi. 


Thứ Tư, 22 tháng 5, 2019

毎日の日々

Cuộc sống ở Nhật là những chuỗi ngày của thói quen.
Lúc sống vậy mãi thấy cũng chán chán muốn vứt tất cả đi và bỏ lại sau lưng.
Nhưng rồi về VN một tháng mới về đc 1 tuần lại muốn quay trở lại Nhật.
Ai bảo Nhật thật sạch sẽ, thức ăn ngon (về VN giờ ăn món Việt ko thấy ngon miệng nữa mới lạ), khí hậu cũng dễ chịu, con người không tọc mạch lắm, không khí cũng dễ thở hơn.
Nói ra lại bảo sính ngoại ấy mà không phải thế đâu vì tớ đã từng sống ở Singapore rồi UK rồi mới đến Nhật sống mà. Hồi ở Singapore hay UK lúc nào tớ cũng muốn về VN hết và về rồi thấy cũng chẳng hối hận lắm.
Có lẽ do kiếp trước tớ đã từng là người Nhật nên về Nhật tớ thấy như về nhà vậy, thật ấy.
Sống không phải để ý câu nệ, không phải nhìn trước ngó sau, thấy thoải mái hơn.
Ăn uống cũng chẳng phải lo nghĩ gì.
Tất nhiên ở Nhật thì phải lo về tài chính, về công việc, về con cái v.v... nhưng mà ở VN cũng phải lo mấy cái đó mà đúng không...
Nỗi buồn lớn nhất khi không ở VN là không được sống gần bố mẹ, gia đình và bạn bè thôi.
Nhưng rồi sau 3 năm đến Nhật mọi thứ cũng đã quen rồi, tớ cũng coi Nhật là nhà rồi nên không thể bỏ nhà đi đến nơi khác nữa.

Cảm giác vừa đặt chân đến sân bay Nhật rồi đi về nhà thấy muốn thở phào nhẹ nhõm....T_T
Nhưng nhất định con tớ dù sinh ra và lớn lên trên đất Nhật vẫn sẽ nói viết lưu loát tiếng Việt và không bao giờ quên cội nguồn gốc rễ Việt Nam.
Vậy đi...

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2018

Uber vs. Taxi truyền thống: Giải pháp nào cho các hãng taxi Việt Nam?

Đã định viết 1 bài rất rất lâu về Uber & Grabtaxi rồi nhưng vì....không đủ hứng, cũng không đủ minh mẫn để viết. Thôi hôm nay viết tạm vài dòng.

Tôi là một trong những người đầu tiên sử dụng Uber vào những ngày tháng 6/2014, khi mới ra mắt Uber cho miễn phí 10 chuyến dưới 200,000VND xuất phát từ Q1 và Q3 Sài Gòn. Tôi thấy rất hứng thú với dịch vụ này, khi mới sử dụng thì nhận thấy những nhược điểm như này:

  • Rất khó để có xe đến pick up vì quá ít xe, về sau nói chuyện với một anh tài xế thì anh bảo bên công ty anh kí với Uber thì chỉ khoảng vài xe lái cho Uber thôi.
  • Phải thanh toán bằng thẻ tín dụng, vì Uber hướng đến cashless transactions, mọi thứ đều qua thẻ tín dụng nên nếu bạn nào không có thẻ tín dụng thì không sử dụng được. Lúc mới đăng kí tôi dùng thẻ ở UK (vì nghĩ đăng kí chơi chơi, nhớ số thẻ UK nên dùng để điền luôn) => Uber quên không miễn phí chuyến đi cho tôi, sau khi complain thì Uber có hoàn trả lại số tiền lỡ charge. NHƯNG vì ngân hàng đã charge số tiền này nên tôi vẫn bị tính phí chuyển đổi ngoại tệ + phí giao dịch ở nước ngoài, chuyến đi có giá £1 thôi nhưng 2 cái phí kia còn đắt hơn cả giá của chuyến đi. Cái này 1 phần là do lỗi tôi sử dụng thẻ ở UK. Nhưng thử nghĩ xem nếu đã bảo là free 10 chuyến đầu tiên? Tại sao vẫn charge phí? Tuy nhiên những chuyến sau này tôi không bị charge.
  • Một vài tài xế có than thở là hệ thống định vị của Uber chưa tốt, thành ra thời gian xe đến bị ước tính sai => Ví dụ bạn order xe và app báo là 10 phút có xe, nhưng trên thực tế còn tuỳ thời điểm đó giao thông như thế nào, hay có thuận đường hay không (1 chiều/2 chiều)... Thời gian chờ đợi có thể sẽ phải dài lên. Hậu quả là tài xế sẽ phải cố gắng lái thật nhanh để làm hài lòng khách hàng.
  • Vì lí do ở trên tài xế có than thở là rất mệt, vì thứ 1 là ít xe, thứ 2 là traffic ở SG tệ, mà app báo sai => Một số người có chạy cho Uber xong không chịu nổi đã phải xin thôi.
  • Xe cao cấp? Chủ yếu tôi sử dụng qua Fortuner. Có tài xế lái Mercedes sẵn sàng cancel chuyến đi của tôi không rõ lý do gì!
Ưu điểm:
  • Chi phí gọi xe cho khách hàng gần như bằng 0 vì dùng app sử dụng 3G/internet
  • Thao tác hiện đại............
_____________

Vâng, cái post trên là từ 2014 =)) viết dở rồi không đăng.... hồi đó đã ngồi nghĩ đến giải pháp cho các hãng taxi truyền thống, đó là tự xây app nếu ko thì sẽ chết, đến tầm 2017 thì rộ lên các bác taxi truyền thống kiện Grab và Uber, rồi bây giờ tự xây app Vato (ko sớm thì muộn cũng sẽ phải tự xây app).




---- 
Nhưng lý do cái bài này trồi lên không phải là giải pháp cho các hãng taxi truyền thống nữa.

Mà là ngày hôm nay là ngày cuối cùng Uber ở VN.
Tự thấy, công nghệ đem đến thay đổi (Uber và Grab làm thị trường taxi ở VN thay đổi khá rõ rệt), cũng như tạo công ăn việc làm cho nhiều người. Nhưng rồi công nghệ cũng lấy đi công việc của nhiều người (những lái taxi truyền thông, những bác xe ôm đầu ngõ), công nghệ cũng ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta rất nhiều. 

Có bao giờ bạn tự hỏi đến 1 ngày công nghệ sẽ lấy đi công việc hiện tại của bạn không?
Ngày xưa học CFA còn chưa biết đến bitcoin rồi sau này nghe phong thanh về nó, và rồi bitcoin như một cơn lốc, một sự bùng nổ trong giới tài chính. Có người giàu lên sau 1 đêm nhưng cũng có kẻ trắng tay.

Chúng ta không thể và cũng không nên sợ công nghệ, trái lại, phải luôn học hỏi không ngừng để hiểu biết hơn và không để bị tụt lại phía sau.

---
Tương lai, rồi sẽ đi đâu về đâu T_T

Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Hà Nội

Bất giác những ngày này tôi có cảm giác muốn về Hà Nội... Hà Nội là nơi mẹ đang sống, dạo nay mẹ đã già hơn, tóc đã bạc hơn nhiều và sức khoẻ cũng yếu dần đi. Mẹ cứ thường bảo tôi, khi nào công việc tạm ổn mẹ sẽ sang đây ở với tôi hẳn nửa năm như một câu động viên dù tôi và mẹ đều hiểu rõ chẳng biết khi nào công việc của mẹ sẽ ổn đây. Khi mẹ sang tôi vẫn sẽ phải đi làm suốt ngày và chỉ quay trở về nhà vào buổi tối khi đèn đã lên lúc 10h, mẹ ở nhà cả ngày một mình hẳn sẽ cô đơn lắm, nên dù muốn gần mẹ tôi cũng không hẳn muốn mẹ sang đây. Đôi khi trong cuộc điện thoại gọi vội mẹ có trêu là sớm có cháu cho mẹ sang chăm, không phải lo thuê người giúp việc ở nơi đắt đỏ như Tokyo này. Nhưng... nếu mẹ biết rằng chúng tôi rất bận, và còn nhiều dự định không tên cả 2 muốn làm trước khi có thêm thành viên mới trong gia đình.

Và thế là cơ hội duy nhất để gặp mẹ chỉ có thể thực hiện khi tôi về lại Hà Nội. Xin nghỉ phép khó khăn nên chắc cũng chỉ về được 2 ngày cuối tuần. Bỗng bất giác nhận ra, giờ sắp 30 tuổi rồi, không còn được tự do tung tăng bay nhảy như những ngày còn 20... Dù đã học được bài học về vô thường vô ngã nhưng tại sao một cảm giác hụt hẫng vẫn đến khi tôi sắp bước sang một ngưỡng tuổi mới. Khi nói chuyện với anh, anh còn trêu tôi sau này tôi lúc nào cũng sẽ già trước anh, 30 tuổi trước anh, 40 tuổi rồi 50 và 60... ôi... Khi những con số đó hiện lên trong đầu tôi, bất giác tôi nhận ra tôi không nhìn thấy mình sẽ sống những năm tháng đó ở Hà Nội. Hà Nội như một miền kí ức xa xôi, như một miếng ghép đã lùi vào dĩ vãng.

Hà Nội của tôi, của những năm tháng tuổi thơ giờ này đã khác lắm rồi nhỉ. Và tôi giờ cũng đã đổi thay rồi... Chỉ có mẹ là vẫn vậy...