Đã rất lâu rồi muốn viết một cái gì đó về anh chồng trên blog. Nhưng đặt bút rồi lại chấm phẩy để đấy. Biết nói như thế nào cho đủ về anh chồng đây khi anh ấy là một con người còn câu chữ thì chỉ giới hạn...
Lần đầu gặp anh ấy, tôi ấn tượng nhất nụ cười của anh. Lúc cười, đuôi mắt anh nheo lại, miệng mở rộng khoe hàm răng trắng đều, môi dưới khẽ trề xuống nhưng khoé miệng lại nhếch lên một góc vừa đủ để khoe ra vẻ lãng tử ngầm. Nhìn thấy nụ cười đó tự nhiên trong lòng tôi cũng bật cười theo. Khoảng thời gian đầu tương tư anh, tôi toàn nghĩ đến nụ cười của anh và nhủ thầm trong lòng là cố gắng lên nào, đừng bị say nắng anh chứ. Nhưng có lẽ nếu nụ cười đó nếu không kèm theo đôi mắt dài, nheo nheo hay nói cách khác là tít lại thì... có lẽ tôi đã không rơi vào lưới tình của anh.
Tôi tình cờ quen anh khi trái tim vẫn chưa sẵn sàng để mở lòng với ai khác, hay nói thật là tôi vẫn đang nặng tình với người yêu cũ. Tôi vẫn đang ở trong giai đoạn "emotional avoidance" - nghĩa là tôi hạn chế nhất việc tôi có thể bị làm tổn thương, làm đau bởi một mối quan hệ hay một người khác. Tôi đánh đồng tình yêu, hay cảm xúc là những thứ tồi tệ và tội lỗi, tôi không tin vào bất kì một mối quan hệ nào, thậm chí có lần tôi đã cãi nhau với một người quen chỉ vì chị ấy khen một đôi vợ chồng ngoài 60 tuổi mua một chiếc xe van rồi cùng nhau đi du lịch khắp châu Á, tôi bảo, đó chỉ là cái chị nhìn thấy ở bề ngoài thôi, đóng cửa lại chị có tin rằng họ cũng hạnh phúc như những gì họ đang thể hiện không? Nói vậy để biết, tôi đã rất tiêu cực về tình yêu và các mối quan hệ đến mức nào.
Có lẽ phải nói một chút về người yêu cũ của tôi. Tôi từng cho rằng người yêu cũ là một người hoàn hảo với mình. Không phải là anh hoàn hảo về tính cách, vì nếu anh là người như thế có lẽ tôi và anh đã không chia tay, mà anh đạt điểm tuyệt đối ở những yếu tố mà tôi đánh giá là quan trọng: hợp nhau về tính cách, ngoại hình, gia đình gia giáo, cơ bản, giáo dục tốt, và đặc biệt là tình yêu "mù quáng" anh dành cho tôi. Khi nói về tình yêu, có lẽ nên điểm qua một chút về khái niệm tình yêu của tôi ngày đó. Quen anh năm 18 tuổi, tôi nghĩ tình yêu là một thứ gì đó đẹp đẽ, thiêng liêng, hai người sẽ sống chết vì nhau, vì tình yêu mà sẵn sàng bỏ qua hết các điểm xấu của nhau, hi sinh cho nhau, hết lòng vì nhau, etc. Hồi đó, tôi không cảm nhận được tình cảm của bố mẹ và gia đình dành cho tôi nên tình yêu như một "lối thoát", là đứa con cưng, nơi tôi yêu và được yêu, nơi tôi tìm lại giá trị của mình. Vâng, cũng chính vì lí do đó mà tôi đã biến tình yêu của chúng tôi thành một thứ tôn giáo mù quáng, cho đến ngày anh không còn yêu tôi nữa.
Lần đầu gặp anh ấy, tôi ấn tượng nhất nụ cười của anh. Lúc cười, đuôi mắt anh nheo lại, miệng mở rộng khoe hàm răng trắng đều, môi dưới khẽ trề xuống nhưng khoé miệng lại nhếch lên một góc vừa đủ để khoe ra vẻ lãng tử ngầm. Nhìn thấy nụ cười đó tự nhiên trong lòng tôi cũng bật cười theo. Khoảng thời gian đầu tương tư anh, tôi toàn nghĩ đến nụ cười của anh và nhủ thầm trong lòng là cố gắng lên nào, đừng bị say nắng anh chứ. Nhưng có lẽ nếu nụ cười đó nếu không kèm theo đôi mắt dài, nheo nheo hay nói cách khác là tít lại thì... có lẽ tôi đã không rơi vào lưới tình của anh.
Tôi tình cờ quen anh khi trái tim vẫn chưa sẵn sàng để mở lòng với ai khác, hay nói thật là tôi vẫn đang nặng tình với người yêu cũ. Tôi vẫn đang ở trong giai đoạn "emotional avoidance" - nghĩa là tôi hạn chế nhất việc tôi có thể bị làm tổn thương, làm đau bởi một mối quan hệ hay một người khác. Tôi đánh đồng tình yêu, hay cảm xúc là những thứ tồi tệ và tội lỗi, tôi không tin vào bất kì một mối quan hệ nào, thậm chí có lần tôi đã cãi nhau với một người quen chỉ vì chị ấy khen một đôi vợ chồng ngoài 60 tuổi mua một chiếc xe van rồi cùng nhau đi du lịch khắp châu Á, tôi bảo, đó chỉ là cái chị nhìn thấy ở bề ngoài thôi, đóng cửa lại chị có tin rằng họ cũng hạnh phúc như những gì họ đang thể hiện không? Nói vậy để biết, tôi đã rất tiêu cực về tình yêu và các mối quan hệ đến mức nào.
Có lẽ phải nói một chút về người yêu cũ của tôi. Tôi từng cho rằng người yêu cũ là một người hoàn hảo với mình. Không phải là anh hoàn hảo về tính cách, vì nếu anh là người như thế có lẽ tôi và anh đã không chia tay, mà anh đạt điểm tuyệt đối ở những yếu tố mà tôi đánh giá là quan trọng: hợp nhau về tính cách, ngoại hình, gia đình gia giáo, cơ bản, giáo dục tốt, và đặc biệt là tình yêu "mù quáng" anh dành cho tôi. Khi nói về tình yêu, có lẽ nên điểm qua một chút về khái niệm tình yêu của tôi ngày đó. Quen anh năm 18 tuổi, tôi nghĩ tình yêu là một thứ gì đó đẹp đẽ, thiêng liêng, hai người sẽ sống chết vì nhau, vì tình yêu mà sẵn sàng bỏ qua hết các điểm xấu của nhau, hi sinh cho nhau, hết lòng vì nhau, etc. Hồi đó, tôi không cảm nhận được tình cảm của bố mẹ và gia đình dành cho tôi nên tình yêu như một "lối thoát", là đứa con cưng, nơi tôi yêu và được yêu, nơi tôi tìm lại giá trị của mình. Vâng, cũng chính vì lí do đó mà tôi đã biến tình yêu của chúng tôi thành một thứ tôn giáo mù quáng, cho đến ngày anh không còn yêu tôi nữa.
Gặp anh chồng rồi, tôi mới nhận ra, tình yêu thật sự là nơi tôi lớn lên cùng sự trưởng thành của tình yêu hai đứa, nơi tôi biết được những điểm xấu, hạn chế trong con người tôi, cùng anh sửa chữa chúng nếu có thể, nơi tôi học cách yêu thương bản thân mình hơn, để từ đó tôi biết cách yêu thương anh và vun vén cho tình yêu của hai đứa hơn, nơi tôi không mù quáng, mà trái lại rất tỉnh táo để biết mình và anh phải làm gì để tình yêu này tiếp tục nảy nở và đi theo năm tháng hơn. Tình yêu là cảm xúc, mà cảm xúc sẽ có lúc thay đổi, lúc lên lúc xuống, tôi và anh hứa với nhau dù vào lúc một trong hai đứa thấy ít yêu nửa còn lại nhất, chúng tôi vẫn sẽ nắm tay nhau chọn đối phương. Và quả thật là thế, có những lúc mệt mỏi vì công việc, thất vọng vì những thành quả chưa đến, tôi bỏ quên anh, và bỏ qua chăm sóc cho tình yêu, cho mối quan hệ của hai đứa, tôi lại nhủ lòng, tôi đã "chọn" anh, chọn gắn bó đời này với anh, và thế là tôi lại thấy yêu anh.
Hai đứa có những "rituals" để làm với nhau, giữa cuộc sống vô vàn bận rộn này. Sáng khi ngủ dậy, anh và tôi sẽ ôm và hôn nhau trong ít nhất 3 phút. Khi đi làm và chào tạm biệt nhau, chúng tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Chiều tối khi về nhà gặp nhau, và cả trước lúc đi ngủ, việc tôi và anh dừng lại một lúc để ôm và hôn nhau là điều không thể thiếu. Có những hôm tôi mệt mỏi với cuộc sống, lúc ôm anh tôi lại cảm nhận được, cuộc sống của tôi thật tươi đẹp như vậy, tôi có một người bạn đồng hành tuyệt vời như vậy, tại sao tôi lại thấy chán chường và mệt mỏi chứ. Và thế là tôi lại vui tươi trở lại, lại được "sống" lại. Mỗi sáng thức dậy tôi thấy yêu cuộc sống và ham sống hơn bao giờ hết vì tôi có thêm một ngày để ở gần anh, để yêu anh. Tôi luôn biết ơn vì được gặp anh và được đi cùng anh trên con đường cuộc đời.
Tôi và anh đã thống nhất với nhau là có vấn đề gì trong cuộc sống, cả hai sẽ chia sẻ thật lòng với nhau, sẽ cùng nhau cố gắng để đối phương không bị tổn thương, không buồn, thay vì dành thời gian cho những cảm xúc tiêu cực, hai đứa sẽ dành để tận hưởng những giây phút vui vẻ cạnh nhau. Ngày xưa tôi nghĩ, tình yêu tuyệt đối sẽ ít có cãi vã, rồi tôi thay đổi, lại nghĩ, tình yêu phải cãi vã thì cả hai mới thay đổi và trưởng thành lên được. Nhưng bây giờ, tôi lại nhận ra, cãi vã không bao giờ nên có trong tình yêu. Cãi vã - là một hành động tiêu cực, khi cả 2 luôn coi mình đúng, vì thiếu sự tôn trọng nên đóng lòng lại và từ chối nghe ý kiến của đối phương. Chúng tôi chỉ trao đổi, và giao tiếp trên nền tảng của tình yêu, của sự tôn trọng, và tin tưởng rằng đối phương có quyền được suy nghĩ khác mình. Chính vì thế, đã lâu lắm rồi, tôi và anh chỉ ngồi thủ thỉ cho nhau nghe kiểu, "Em/Anh sẽ vui hơn rất nhiều nếu em/anh như thế này hơn một xíu..."
Và tất nhiên, không thể kể đến việc chúng tôi không chỉ là vợ - chồng, là người tình của nhau, mà chúng tôi còn là những người bạn thân thiết của nhau. Anh nói với tôi về những hoài bão, ước mơ, dự định tương lai của anh. Vào ngày nghỉ, tôi cố gắng thu xếp để anh có thời gian dành cho những điều đó. Tôi ủng hộ anh bằng mọi cách có thể. Tôi tạo cho anh những khoảng thời gian và không gian anh được chìm đắm trong thế giới đam mê của anh, vì tôi biết tôi yêu anh nhiều đến mức tôi muốn anh thành công và hạnh phúc hơn ai hết. Và anh cũng làm điều tương tự với tôi, anh học tiếng Việt để đọc những gì tôi viết, anh lúc nào cũng bảo, gì chứ em thì anh nuôi nổi, nếu em mệt em cứ nghỉ ở nhà tự do sáng tác, tự do theo đuổi đam mê và sáng tạo của mình. Chúng tôi luôn ở cạnh hỗ trợ, động viên, và làm người bạn đồng hành với nhau. Tất nhiên, có một lúc nào đó hai đứa mất kết nối với nhau, nhưng chúng tôi lại "chọn" yêu người kia, chọn ở cạnh nhau, vì chúng tôi biết lý do tại sao hai đứa bắt đầu.
Chúng tôi cũng hiểu, hạnh phúc này, tình yêu này, cuộc hôn nhân này có thể không là mãi mãi. Bất cứ điều gì có thể xảy ra. Dịch bệnh, tai nạn, thiên tai, hay một điều thảm khốc nào đó có thể chia lìa hai đứa, ngay vào ngày mai thôi. Chúng tôi lên kế hoạch, dự định cho tương lai, nhưng cả hai đứa cũng hiểu rằng, hiện tại mới là thứ duy nhất hai đứa có với nhau, vì thế, chỉ có lúc này, yêu nhau và trân trọng nhau, mới là điều quan trọng nhất. Với anh, tôi chưa bao giờ thấy cô đơn cả. Lúc nào ở cạnh nhau, anh cũng dành toàn bộ sự chú ý, và tâm trí với tôi. Anh chăm chút cho tôi từ những cái nhỏ nhặt nhất như đổ nước vào bình cho vợ mang đi làm, luôn nắm tay vợ lúc đi ngủ, vào những đêm khó ngủ anh dặn nếu em cần gì cứ gọi anh dậy nhé, đi làm về là ngồi gấp quần áo để vợ có thêm 5 phút nghỉ trên giường, ôm vợ cả ở nơi đông người như trạm tàu vì biết vợ nhớ anh, đút cơm cho vợ ăn khi vợ không cảm giác thèm ăn, và cười cùng vợ những lúc vợ trêu anh, làm việc ở nhà cùng nhau cứ cách đúng 1 tiếng anh lại chạy lại bên cạnh hôn vào vai và tay vợ ý như anh vẫn ở đây... Cuộc sống không có anh sẽ chắc chắn sẽ không còn trọn vẹn, có lẽ tôi sẽ nhớ anh lắm, nhưng nhờ ở với anh, tôi đã trưởng thành lên nhiều, và tôi hứa sẽ mạnh mẽ, mỉm cười ngay kể cả khi số phận này chia cắt chúng tôi.
Gửi anh chồng kém 6 tuổi của tôi.