Khi bạn 5 tuổi, hẳn bạn là một đứa trẻ tự do, thích ăn thì ăn, thích chơi thì chơi, thích ngủ cũng tha hồ ngủ.
Hẳn thế nên khi lên 6 tuổi bị mẹ bắt đi học tôi đã lăn đùng ra khóc giữa sân và nằng nặc không đi học.
(Và tất nhiên tôi bị mẹ đánh cho một trận, và sau đó cũng phải đi học như mọi đứa trẻ 6 tuổi khác)
Khi 10 tuổi, tự do bị mất đi 1 ít, lúc này có bài tập về nhà để làm, có việc nhà để giúp...
Khi 15 tuổi, tự do lại bị mất đi thêm 1 ít, kì thi tốt nghiệp cấp 2, thi vào Ams, thi học sinh giỏi vân vân mây mây trong khi vẫn là đứa chơi cùng với mấy đứa nghịch nhất lớp, lịch đi chơi thì nhiều mà lịch đi học thì toàn bùng =))
Khi 18 tuổi, có người yêu đồng nghĩa với tự do lại giảm đi nhiều bậc, tất nhiên người yêu cũ không phải là 1 tên macho nhưng vì tình yêu với anh tôi vẫn giữ giới hạn với các mối quan hệ khác giới của mình. Vâng 1 cô gái 18 tuổi trông cũng tàm tạm chỉ-đc-mỗi-cái-là-có-thể-nói-chuyện-cùng-bất-kì-ai thì dù có người yêu hay không, bạn vẫn sẽ có những cái đuôi dễ thương bám theo.
Khi 23 tuổi, tự do lại vơi đi một nửa bởi bạn phải đưa ra quyết định lựa chọn nghề nghiệp cho bản thân mình CẢ ĐỜI. Bạn không thể chọn một cái nghề mà thực sự yêu thích nhưng nó chẳng mang lại cho bạn mấy đồng thu nhập, ví dụ đơn giản như là giáo viên dạy yoga T.T hay nhà văn hay hoạ sĩ (có mấy ai là nhà văn/hoạ sĩ rồi nổi tiếng và có đủ thu nhập từ nghề viết/vẽ???). Bạn cũng phải chọn cái nghề mà KHÔNG CHỈ KIẾM ĐƯỢC NHIỀU TIỀN mà còn phải là nghề NGHE CÓ VẺ HOÀNH TRÁNG. Giả dụ như làm môi giới bất động sản khi thị trường vào cầu, hẳn sẽ kiếm đc nhiều tiền, nhưng từ "môi giới" nghe có vẻ :((( mặc dù thật ra bất kì nghề sales nào cũng đều là "môi giới" cả mà thôi, nhưng nghe investment banking associate ít ra thì oách hơn cái title "nhân viên kinh doanh bđs" =)))
Khi 28 tuổi, khi cái tuổi phải lấy chồng lấy vợ đến, tự do của bạn lúc này chỉ còn lại là 1 mẩu bánh. Nếu chẳng may bạn chưa có tấm chồng tấm vợ tử tế, suốt ngày những câu bạn nghe sẽ là "bao giờ cưới? bao giờ cho ăn bánh, ăn kẹo, ăn...." Yêu bố mẹ lúc này đôi khi còn là kiếm được một ý trung nhân tử tế! Trách nhiệm phải mang về nhà một người môn đăng hộ đối to gấp 10 lần cái bánh tự do.
Và kể cả khi đã lấy chồng, lấy vợ rồi 1 đống thứ trách nhiệm vẫn sẽ dồn lên vai bạn, nào là con cái nhà cửa công việc......... >_<
Đây có phải là cái vòng luẩn quẩn không có hồi kết???
Tôi không biết!
__________________________________________________
Tôi muốn là một người tự do. Đơn giản vậy thôi.
Và rồi tôi nhận ra, chúng ta cứ đợi mãi cái thời khắc "chúng ta sẽ lớn" sẽ trưởng thành, nhưng thực chất cái thời khắc đó chẳng bao giờ đến.
Bố mẹ mình thật ra chỉ là bản thân mình + thêm 30 năm tuổi, không hơn không kém.
Và bố mẹ dù tuổi nghỉ hưu đã đến, vẫn mong chờ 1 chữ tự do, khỏi trách nhiệm, khỏi bộn bề cuộc sống, khỏi lo toan, gánh nặng.
Nhưng có lẽ khó quá.
Bởi như đạo Phật đã dạy, sinh ra là khổ rồi :(((
___________________________________________________
Thôi thì tự do ở hiện tại, tự tạo ra những không gian tự do cho riêng mình, để biết mình vẫn có thể "vùng vẫy" ở 1 vùng trời nào đó.
Năm nay được tự do đọc sách, không lên danh sách trước, không xem reviews, cứ thích quyển nào là đọc quyển đấy.
Năm nay cũng muốn tự do về sức khoẻ, nên mình chạy bộ mỗi sáng 30p, thi thoảng lên lớp yoga.
Năm nay tự do đi chơi, muốn đi đây đi đó thì lên kế hoạch và cứ thế là đi thôi, công việc về rồi giải quyết sau, đằng nào cũng thế :D
Và thi thoảng cho bản thân một hôm được tự do làm gì mình thích, đi lang thang ở 1 nơi nào đó, ăn một cái gì đó, uống và nhấm nháp vài vị trà mới.
Tự do ơi!!! Xin chào mi!