Có những điều mà khi xảy ra ta bỗng thấy thật tình cờ, có lẽ nào là duyên phận chăng?
Một ngày nọ, rất lâu rồi, tôi bỗng nhận được nhiều tin nhắn từ một người xa lạ trên Facebook. Người kia hỏi, dạo nay em thế nào, có chuyện gì không? (Người đó hỏi bằng tiếng Anh). Ban đầu tôi rất ngạc nhiên không biết đó là ai, không một avatar, không một "manh mối" nào cho tôi biết tôi đang tiếp chuyện ai. Tên Facebook cũng chỉ đơn giản là "smb" (có thể tượng trưng cho "somebody"). Nếu là tôi của tuổi 20, có lẽ tôi sẽ để những dòng tin nhắn đó trôi vào quên lãng... Người lạ tiếp tục nhắn tin hỏi tôi vào một ngày khác khi tôi hẵng phân vân không biết có nên trả lời. Rồi cuối cùng tôi cũng trả lời, Em vẫn khoẻ mạnh bình thường v.v.... và thế là câu chuyện bắt đầu. Người lạ tỏ ra là một người quan tâm đến tôi, biết nhiều chuyện của tôi, và nhắn nhủ tôi giữ gìn sức khoẻ... Tôi không thấy buồn cười, trái lại thấy thật cảm động, giữa cuộc sống bộn bề bây giờ, mà vẫn có người ẩn danh quan tâm đến tôi ư? Thứ tiếng Anh người lạ dùng khá chuẩn, tôi nghĩ chắc hẳn người đó ở nước ngoài hoặc đã từng ở nước ngoài nhiều năm.
Và rồi cuộc sống lại cuốn tôi đi đến lúc tôi không nhắn tin cho người lạ nữa. Một phần cũng vì tôi không biết phải nói gì tiếp. Tôi không biết "người lạ" là ai. Tôi đón nhận tình cảm của người ta nhưng tôi không "give back" được gì. Và tôi im lặng.
Rất nhiều "người lạ" như vậy trong cuộc đời tôi, đến rồi đi. Tôi là một người rất tò mò, không hiểu không biết vấn đề gì tôi sẽ tìm hiểu cho bằng được. Tôi của tôi 20 sẽ hỏi ngay lập tức, Anh là ai? Nhưng tôi bây giờ không như thế nữa rồi, "Nếu họ muốn bạn biết họ là ai, họ sẽ nói!"
Có vài người lạ như thế... nhưng trong số tất cả, tôi nhớ nhất một vài người. Gia sư. Hay bỏ đi. Gửi nhạc.
....
Bài này tôi xin viết để cảm ơn những người lạ đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, dù tôi không biết bạn là ai, nhưng tôi xin được gửi bạn một nụ cười cảm ơn... Những gì đã xảy ra sẽ là "ký ức", nhờ bạn mà tôi có những ký ức đẹp, dù không vẹn hình.
Và cuối cùng, 2 bài hát này tôi muốn gửi cho một người mà lần này tôi trong vai người lạ. Nếu nghe được, nếu hiểu được, xin hãy đừng là "một trong những người ẩn danh" nữa, anh nhé!
Hikaru umi ni kasumu funewha Sayonara no kiteki nokoshimasu Yurui saka o orite yukeba Natsu iro no kaze ni aeru kashira Watashi no ai sore wa merodī Takaku hikuku utau no Watashi no ai sore wa kamome Takaku hikuku tobu no Yuuhi no naka yonde mitara Yasashii anata ni aeru kashira
Dare ka ga hiku piano no oto Uminari mitai ni kikoemasu Osoi gogo o yuki kau hito Natsu iro no yume o hakobu kashira Watashi no ai sore wa daiarī Hibi no pēji tsuzuru no Watashi no ai sore wa kobune Sora no umi o yuku no Yuuhi no naka furikaereba Anata wa watashi o sagasu kashira
Sanpomichi ni yureru kigi wa Sayonara no kage o otoshimasu Furui chaperu kazami no tori Natsu iro no machi wa mieru kashira Kinou no ai sore wa namida Yagate kawaki kieru no Ashita no ai sore wa rufuran Owari no nai kotoba Yuuhi no naka meguriaeba Anata wa watashi o daku kashira
English (tokiokinder@livejournal.com)
A ship veiled in the shining sea Leaves behind the steam of good-bye If I went down that loose hill, Would I meet the summer coloured wind My love is a melody Which I sing high and low My love is a seagull That flies high and low If I tried to call out in the sunset, I wonder if I'd encounter the gentle you
The sound of a piano that somebody plays Very much resembles the rumbling of the sea Do the people who come and go late in the afternoon Carry a summer coloured dream too? My love is a diary That spells the pages of my life My love is a boat That goes throughout the empty sea If I looked back in the sunset, I wonder if you'd be looking for me
On the promenade shaking trees Cast shadows of good-bye Can the old chapel and chicken weather vane Be seen in the summer coloured town Yesterday's love is nothing more but tears They will soon dry out and disappear Tomorrow's love is a mere refrain - Words that have no end If we met by chance in the sunset, I wonder if you'd embrace me.